Tình huống lúng túng như thế, Vệ Lai cũng coi như không có gì vẫn cười cười cợt nhã. 
Nhưng khi nàng nhìn thấy người có da mặt mỏng như Quý Mạc Trần nhưng lại xem như không có chuyện gì xảy ra thái độ rất bình tĩnh thì cảm thấy có gì đó rất kỳ quái. 
“Đi thôi!” Quý Mạc Trần tự mình quay đầu đi ra ngoài cửa: “Không phải muốn đi ra suối chơi sao! Vậy thì ra đó ngồi một lát.” 
Vệ Lai vẫn đứng im không nhúc nhích còn Sơn Linh thì nghẹn ngào cúi đầu làm việc. 
Hắn đi tới trước cửa bỗng dừng chân quay đầu lại nhìn Vệ Lai, nhìu mày nói: 
“Sao còn chưa đi?” 
Vệ Lai chơi xấu hắn: “Ta là người bệnh, là bị thương nha, tiên sinh có thấy qua người bị thương nào lại đi bộ một mình không?” 
Ngụ ý của nàng là muốn được người dìu đi, Sơn Linh làm như không nghe thấy tiếp tục dọn dẹp bát đũa. 
Quý Mạc Trần cũng không có nói gì thêm, xoay người đi lên phía trước tự mình duỗi tay ra như muốn đỡ Vệ Lai đi. 
“Để tôi!” Sơn Linh nhanh nhẩu buông hết chén đũa trong tay ra chặn Vệ Lai lại rồi đỡ Vệ Lai khỏi Quý Mạc Trần. 
Quý Mạc Trần buông tay đi ngược trở ra ngoài. Vệ Lai nhìn thoáng qua thấy Sơn Linh đang tức giận nhìn mình, lại nhìn sang người có dáng vẻ tao nhã mà cho dù núi thái sơn có sụp đổ trước mặt cũng không thay đổi kia mà không khỏi thầm than, xem ra “người núi” này cũng rất vô tình nha! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713471/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.