Trong phòng ăn lại lần nữa rơi vào yên lặng. 
Vệ Lai hận không thể vả vào miệng mình hai cái, hoặc tìm cây kim khâu cái miệng của mình lại. 
Làm sao có thể nói với Quý Mạc Trần như thế chứ? Đây thật sự là nghiệp chướng à nghiệp chướng! 
Cẩn thận nhướng mắt lên lén nhìn hắn, hắn từ đầu đến cuối giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ một mực ăn cơm, nhưng lại không hề gắp cá vào bát cho nàng nữa. 
Vệ Lai hối hận đến ruột cũng sắp thúi luôn rồi, những chuyện vừa suy nghĩ ban nãy bỗng chốc lại xông vào trong đầu. 
Mỹ nam này đừng nói là muốn đuổi mình ra khỏi nhà để mình tự sinh tự diệt chứ? 
OMG! 
Một cô gái đang tuổi thanh xuân của thế kỉ hai mốt, tuy mở miệng ra nói toàn những lời không được lịch sự cho lắm, nhưng tổng thể cũng không đến mức quá kinh hãi thế tục. Nhưng mà ở chỗ này thì... 
Nàng quyết định nên giải thích trước một chút, vì thế ho khan hai tiếng rồi nói: 
“Ta...” 
“Cô nương con nhà đàng hoàng thì nên sửa đổi cách nói chuyện của mình, như vậy sẽ tốt hơn.” 
Hắn nói chuyện, giọng nói còn lạnh nhạt như mặt nước phẳng lặng như vậy, nhưng lại có cảm giác làm cho người ta không thể không cảm thấy uy hiếp. 
Vệ Lai gật đầu như giã tỏi, đến khi Quý Mạc Trần phải vươn tay ra giữ nhẹ đầu nàng lại thì nàng mới chịu ngừng. 
“Chỉ là thói quen của ta mà thôi.” Vệ Lai cảm thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713467/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.