Lại nhìn về phía Quý Mạc Trần, từ đáy lòng Vệ Lai bỗng hiện lên ba chữ: Chủ nô! 
Chủ nô? 
“Ngồi xuống ăn đi!” Thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Đã nói với ngươi từ lâu, ở cái nơi vùng núi này không nhất thiết phải tuân thủ những cái quy củ đó.” 
“Nhưng mà chủ nhân...” 
“Nè, nha đầu kia!” Vệ Lai lại trêu ghẹo nàng: “Không phải ngươi nghe lời chủ nhân nhà mình nhất sao? Vậy sao bây giờ hắn bảo ngươi ngồi xuống ăn cơm mà ngươi còn có ý kiến khác nữa sao? Ây da, Sơn Linh à!” Nàng còn nhích lại gần nói thêm: “Nhìn xem đi, chủ nhân nhà ngươi quan tâm tới ngươi biết dường nào kìa! Cũng đối với ngươi thật tốt à!” 
“Ơ, sao ngươi có thể không nghiêm túc như vậy chứ!” Tiểu nha đầu giậm chân xấu hổ nói: “Ta... Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa!” Nói xong lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài. 
Vệ Lai cười ha hả, lơ đãng nhìn qua khuôn mặt của Quý Mạc Trần, thấy khóe miệng hắn cũng đang khẽ nhếch lên, mặc dù không biểu lộ rõ ràng nhưng ý cười vẫn bị nàng nhìn ra. 
Hai người này rốt cuộc là như thế nào đây? 
Càng lúc nàng càng không dằn được cảm thấy hơi tò mò về thân phận của Quý Mạc Trần, nhưng cũng chưa tò mò đến mức đi theo người ta để hỏi. 
Nhưng một người đàn ông dẫn theo một tiểu nha đầu sống ẩn dật nơi núi rừng hoang vu này, chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó? 
Hoặc là bọn họ chỉ ở tạm, sau một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tram-la-dac-cong/2713465/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.