Ngươi có thể buông tay rồi.” thanh âm lạnh lùng của nàng vang lên.Trong phòng, cung nữ đều đã bị nàng cho lui xuống hết, nhưng hắn vẫngiúp đỡ đỡ lấy tay nàng, muốn rút về, lại bị hắn dùng sức chế trụ, khẩukhí không khỏi không tốt, cộng trừng mắt, hung hắn liếc một cái.
Do dự buông lỏng tay ra, Mẫn Hách chua sót cười, đi đến một bên, bỏchút huân y thảo vào lư hương, nháy mắt, mùi thơm ngát mà trang nhã ýnhị tràn ngập toàn bộ trong phòng.
“hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta lại cùng nhau dùng điểm tâm, bổn vương mang nàng ra toà viện bên ngoài tản bộ.” Hắn bắt đầu cởi bỏ vạt áo, tính tắm rửa bằng nước ấm đã sớm chuẩn bị tốt.
Y Y nghiêng mặt muốn cự tuyệt, vừa đúng lúc nhìn thấy thân hình củahắn, xấu hổ làm trên mặt phiêu khởi một đóa mây tía, rất nhanh đi vàotrong phòng.
Mà người nào đó lại nổi lên một tia ý cười, đúng vậy, hắn là cố ý!
“Mẫu tử các người tính nhốt ta hay là giết ta?”
Bát lộng bức rèm che, sắc mặt của nàng trở nên lạnh nhạt, ánh mắtthẳng tắp xem xét những hạt châu đủ mọi màu sắc, nhẹ nhàng mà va chạm,lại phát ra tiếng vang thanh thúy, giống như một nhạc khúc hiếm có người có thể thưởng thức được cái hay của nó, làm nàng thật sâu say mê.
Bước vào thủy bồn, để dòng nước ấm áp vỗ về da thịt, hắn nhìn bóngdáng của chính mình mơ hồ không rõ dưới mặt nước, nhưng bên đau đớntrong đôi mắt lại có thễ thấy được rất rõ ràng.
“Bổn vương chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612616/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.