Sáng sớm hôm sau, quả thực vài vị lão ngự y đã được truyền đến, đợibọn họ chẩn đoán xong, dặn dò một lượt, thi thoảng có chút đăm chiêunhìn nàng một cái, lại thấy nàng nhìn lại bằng ánh mắt nghi hoặc thìcuống quít lui ra.
Nàng nằm nửa ngày, cuối cùng cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn thấytrên bàn trang điểm có cái hòm bằng gỗ lim, trong lòng vui vẻ, thấp hoán một tiếng, quả thực nhìn thấy một cái đầu nhỏ màu bạc chậm rãi vươn ra, đôi mắt nhỏ màu lục bảo đảo hai vòng, tựa hồ thập phần vui mừng, daođộng mà ra, lại oa vào vạt áo của nàng, chỉ để lộ tiểu đầu ở bên ngoài,hộc xà tín.
“Hoàng phi sao không nghỉ ngơi thêm một chút?” mang thủy bồn tiến vào, Tiểu Thanh phân phó vài cung nữ đi an bài hàng hóa,
“Nằm càng lâu toàn thân càng đau, cám ơn ngươi đã giúp ta đem tiểulục trở về, bất quá, mấy ngày nữa, ngươi hãy giúp ta đem tiểu lục trảlại cho quốc sư đi.” Nàng điểm điểm đầu tiểu lục, có chút luyến tiếc.
Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao cuối cùng hắn lại lấy kiếm đâmvào mình, từ đó đến giờ, hắn đối xử với mình chẳng khác nào huynh muội,thậm chí so với huynh muội ruột thịt còn tốt hơn, vậy mà…. nghĩ nghĩ,vẫn là đem tiểu lục trả lại cho Lạc Dật, chặt đứt liên hệ cho thỏa đáng.
“Quốc sư?” Tiểu Thanh đột nhiên hiểu rõ cái gì, kinh ngạc nói,“Tiểu lục là sủng vật của quốc sư?”
Kỳ thật cho đến nay, Tiểu Thanh cũng không rõ tác dụng của tiểu lục,ngay cả Mẫn Hách cũng chưa từng nhắc tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612596/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.