Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, quả thực vài vị lão ngự y đã được truyền đến, đợibọn họ chẩn đoán xong, dặn dò một lượt, thi thoảng có chút đăm chiêunhìn nàng một cái, lại thấy nàng nhìn lại bằng ánh mắt nghi hoặc thìcuống quít lui ra.
Nàng nằm nửa ngày, cuối cùng cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn thấytrên bàn trang điểm có cái hòm bằng gỗ lim, trong lòng vui vẻ, thấp hoán một tiếng, quả thực nhìn thấy một cái đầu nhỏ màu bạc chậm rãi vươn ra, đôi mắt nhỏ màu lục bảo đảo hai vòng, tựa hồ thập phần vui mừng, daođộng mà ra, lại oa vào vạt áo của nàng, chỉ để lộ tiểu đầu ở bên ngoài,hộc xà tín.
“Hoàng phi sao không nghỉ ngơi thêm một chút?” mang thủy bồn tiến vào, Tiểu Thanh phân phó vài cung nữ đi an bài hàng hóa,
“Nằm càng lâu toàn thân càng đau, cám ơn ngươi đã giúp ta đem tiểulục trở về, bất quá, mấy ngày nữa, ngươi hãy giúp ta đem tiểu lục trảlại cho quốc sư đi.” Nàng điểm điểm đầu tiểu lục, có chút luyến tiếc.
Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao cuối cùng hắn lại lấy kiếm đâmvào mình, từ đó đến giờ, hắn đối xử với mình chẳng khác nào huynh muội,thậm chí so với huynh muội ruột thịt còn tốt hơn, vậy mà…. nghĩ nghĩ,vẫn là đem tiểu lục trả lại cho Lạc Dật, chặt đứt liên hệ cho thỏa đáng.
“Quốc sư?” Tiểu Thanh đột nhiên hiểu rõ cái gì, kinh ngạc nói,“Tiểu lục là sủng vật của quốc sư?”
Kỳ thật cho đến nay, Tiểu Thanh cũng không rõ tác dụng của tiểu lục,ngay cả Mẫn Hách cũng chưa từng nhắc tới, tất nhiên là nàng đem tiểu lục trở thành sủng vật bình thường không hơn không kém.
“Ân, này vốn là của hắn, đương nhiên nên trả lại cho hắn.” Nói đến,tiểu lục đã chiếu cố mình không ít, nghĩ như thế nào đều cảm thấy nợ hắn ……
Ngực có chút nặng nề, nàng cúi đầu, tiếp nhận nhuyễn bố Tiểu Thanhđưa qua, nhẹ nhàng lau lau hai má cùng hai tay một chút rồi lại chuyểntrở về.
Ba người bọn họ, hôm nay thật sự không tới quấy rầy mình.
Nói rõ là không thèm chú ý, nhưng nàng vẫn cảm thấy mất mát, cảm thấy vắng vẻ, cũng cảm thấy có chút trống rỗng, nơi này, là nơi nàng cùngKhâu Trạch trải qua rất nhiều năm bên nhau, vô luận nhìn đến đâu, đềucảm thấy hắn đang đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình.
“Đúng rồi, sáng hôm nay, Hoàng Thượng cố ý phái người mang đến chohoàng phi một kiện lễ vật, nói chờ người tỉnh lại thì tặng cho người.”Tiểu Thanh đột nhiên nhớ đến việc hoàng thượng phân phó, thật cẩn thậnnhìn ánh mắt hoàng phi.
Lễ vật?
“là lễ vật gì?”
“Hoàng Thượng nói, chỉ khi hoàng phi đồng ý nhận lấy mới có thể nóicho người biết.” Tiểu Thanh mím môi, tận lực nén ý cười, nhìn nàng muốnbiết lại không muốn hỏi, tự dưng thấy thật hứng thú.
Thì ra, mỗi ngày Hoàng Thượng hay đùa giỡn nàng, chính là muốn hưởng thụ vẻ mặt đáng yêu này của hoàng phi.
“Hôm qua không phải đã nói cho ngươi biết là không được ở trước mặtcủa ta nhắc tới hắn sao?” Y Y xấu hổ trách nàng một tiếng, nâng chungtrà lên, mới chạm vào môi, đã nghe được Tiểu Thanh kinh hô, hoảng sợ,“Lại làm sao vậy?”
“Hoàng phi, đó là trà vừa mới pha, uống như vậy sẽ phỏng đó.” TiểuThanh đã nhìn thấy trên mặt hoàng phi đầy hắc tuyến, chỉ phải im miệng.
Cho tới bây giờ, Tiểu Thanh chưa từng thấy nàng thất hồn lạc pháchnhư vậy, tuy là cảm thấy có chút hảo ngoạn, nhưng mà không khỏi vì nànglo lắng.
“Dược đâu?” Y Y thật sự không có chuyện gì để làm, nhìn Tiểu Thanhđang xếp quần áo, có của nàng, cũng có của Khâu Trạch, cuống quít quayđầu đi.
Kia kiện y bào trắng noãn như ánh trăng, làm nàng nhớ tới sơn độngđêm hôm đó, nhất là chuyện hắn vì cứu mình mà làm đầu gối chàng rớt mộtkhối da thịt, lại không hé răng kêu rên một tiếng, nếu như không phảimình phát hiện, chỉ sợ, sẽ vẫn gạt chính mình đi?
“Phải dùng thiện xong, nửa canh giờ sau mới được uống, hoàng phi, đồăn sáng đã chuẩn bị xong, Tiểu Thanh hầu hạ người dùng điểm tâm đi.” Đem quần áo xắp xếp xong, Tiểu Thanh đi qua giúp đỡ nàng đi đến cái bàn.
Trên bàn bày ra những món điểm tâm mà nàng yêu thích, còn có cháo trắng.
Ăn mấy miếng, đều cảm thấy vô vị, Y Y buông chiếc đũa, nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tiểu Thanh đứng một bên khó hiểu.
“Ngươi nói cho ta biết lễ vật kia là cái gì đi.”
Ý của nàng, là đáp ứng nhận lấy lễ vật này? Tiểu Thanh nhẹ nhàngcười, ý bảo nàng chờ một chút, xoay người đi ra ngoài, nửa canh giờ saucũng chưa thấy nhân ảnh.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ phải ngồi trên bàn sách, lật qua lật lại mấy trang giấy trên thư án, nhưng tâm hoàn toàn không tĩnh lặng được,đột nhiên, nhìn thấy một trang giấy đen thùi, kín đầy chữ, lại lật trởvề, trên những tờ giấy sau nữa, toàn là 4 chữ “Phù Vân Y Y”, nàng nhậnra kia đúng là bút tích của Khâu Trạch, giật mình, cảm thấy có cái gìđó, nhè nhẹ thổi qua trái tim….
“Hoàng phi, lễ vật của Hoàng Thượng, nô tỳ đã mang đến , người xem!”Tiểu Thanh thở hổn hển, hất hất hai bên tóc mai, cười đi đến.
Lễ vật? Y Y nhìn nàng hai tay trống trơn, tựa hồ đã chạy một đoạn đường, trên mặt phiếm đỏ bừng, có chút đoán không ra .
Phù Vân Khâu Trạch lại đang đùa cái gì đây, sẽ không đùa giỡn mìnhnhư trước đây chứ? Trước kia thường xuyên trêu cợt mình, nhưng mà, saukhi đã nhớ hết tất cả mọi chuyện, hắn còn có thể nhàn rỗi, thoải mái vậy sao?
“Tiểu Thanh, ngươi không phải đang trêu chọc ta chứ?” Nhíu nhíu mày, đem giấy đặt lên bàn.
“Nô tỳ làm sao dám đùa giỡn người nha, nó không phải ở, di……” Quayđầu, nhìn thấy cung nữ phía sau mình che miệng cười trộm, chỉ chỉ vàováy của nàng, mới phát giác dưới váy mình dính bẩn một mảng, “Người nàythật đúng là gây sự, nếu không phải vừa rồi nó giãy dây thừng chạy trốn, hại nô tỳ đuổi theo một hồi, cũng sẽ không mệt muốn chết, bây giờ còntrở thành tiểu sắc quỷ .” Lầm bầm lầu bầu, không phát hiện, khi nàng nói ba chữ “Tiểu sắc lang” này, người nào đó trên mặt nhất thời đỏ hồng.
“Đây là?” Nhìn tiểu tử lông xù kia bị Tiểu Thanh lôi ra từ trong lànváy, nàng có chút kinh ngạc, đưa tay tiếp nhận, mới phát hiện là đó làmột con chó nhỏ!
Lông mao trắng tuyết, mềm mại như nhung, đôi mắt to, ngập nước longlanh nhìn nàng, vươn đầu lưỡi thật nhỏ màu hồng nhạt liếm liếm tay nàng, nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi.
Hảo đáng yêu! Nàng bất giác mỉm cười, nhéo nhéo cái bụng tròn trịa của nó, nhìn ra đây là một tiểu tử tham ăn.
“Đây là lễ vật Hoàng Thượng tặng cho người, nói rằng nó còn chưa cótên, chờ hoàng phi đặt cho nó.” Tiểu Thanh cùng nhóm cung nữ nhìn thấychó con đáng yêu đều thích, đều tiến đến nhìn một cái, tiếng cười mộtmảnh.
“Vậy gọi là ‘tiểu sắc lang’ đi.” Y Y hừ một tiếng.
“A?” các cung nữ có mặt đều mờ mịt, đem lễ vật Hoàng Thượng đưa đến đặt tên là ‘tiểu sắc lang’ tựa hồ có chút không ổn đi?
“Bằng không cứ kêu ‘tiểu biến thái’.” Y Y cắn răng, tựa hồ có mộtloại xúc động, muốn thông qua cái tên phát tiết bất mãn của chính mình,nhưng thật ra tiểu tử kia vô tội a.
“Vẫn là ‘tiểu sắc lang’ tốt hơn.” cung nữ của nàng cuống quít xua tay, sợ hoàng phi xúc động lại gọi lung tung.
“Hảo, tiểu sắc lang, mau, kêu hai tiếng, không đúng, đứng chổng ngược đi đi……” Người nào đó chỉ huy .
Trong phòng mấy người nhất thời sắc mặt xanh mét, hoài nghi hoàng phi có khuynh hướng ngược đãi động vật nghiêm trọng, lại liếc liếc mắt nhìn tiểu xà lười biếng nằm trong vạt áo của nàng, đương nhiên, trừ bỏ ‘con’ này.
Đứng ở ngoài điện chờ nãy giờ, người nào đó cuối cùng chậm rãi thởhắt, thần sắc khẩn trương trên mặt lơi lỏng xuống, nhìn vẻ mặt lo lắngcủa Mộc Hiệp, ý bảo sẽ nhanh chóng rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.