ên trong sân, mọi người khiếp sợ nhìn sương phòng đột nhiên bốc hỏa,lửa cháy ngùn ngụt, lửa liếm lên cửa sổ, thoáng chốc, cả cánh cửa đềuhóa thành hồng, gỗ rơi xuống từng đoạn….“Còn thất thần làm gì! Còn không mau cứu hoả!” Cách đó không xa, nhìn thấy ánh lửa, tổng quản vội vàng chạy tới, rống to!
Nhất thời, bọn người hầu mới giựt mình tỉnh lại, chạy tới chạy luitìm nước cứu hỏa, một khoảng sân an tỉnh mấy chốc đã ồn ào tán loạn đếngà bay chó sủa, mọi người đều cố gắng dập lửa.
“Sao lại thế này? Sao lại cháy?”
Tổng quản kéo lại một người hầu gần đó đang chạy tới chạy lui, vừarồi tướng quân nhận được triệu kiến của Hoàng Thượng, hiện tại không ởtrong phủ, tất cả mọi chuyện, tạm thời do hắn đảm đương, tất nhiên không thể qua loa, đây chính là sương phòng của phu nhân, lát nữa tướng quântrở về, hắn phải cho người một cái công đạo.
“Nô tài cũng không rõ, lửa đột nhiên bừng lên……” Nột nột đáp lời, gia đinh bị khói hun đến mặt mày đen thui, cố gắng dùng bàn tay thô kệchlau lau cái mặt, thế nhưng càng lau lại càng bẩn, dáng người thấp gầykhẽ run, phỏng chừng cũng là bị hỏa hoạn xảy ra bất ngờ dọa cho hoảngsợ.
Nhìn hắn có chút xa lạ, tuổi dường như còn nhỏ, vóc dáng lại khôngcao, cúi đầu, trên thắt lưng cũng không đeo môn bài, có lẽ là trong lúchỗn loạn đã đanh rơi, tổng quản cũng không muốn tiếp tục truy vấn.
“Nhanh đi tưới nước cứu hỏa, cứu không xong, đến lúc tướng quân trởvề, là ai cũng không bảo đảm!” Tổng quản buông tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612587/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.