Hơn ba mươi gia đinh, hàng ngũ chỉnh tề, xếp thành hàng trong đạiviện tướng quân phủ,cả đám đều khẩn trương, trợn to hai mắt, vểnh lỗtai, nghe tổng quản phân phó, không khỏi sửng sốt, muốn tìm phu nhânđang trốn? Trời ạ, đang bày trò gì thế này?
“Khụ!” Khinh Âm thấp khụ một tiếng, nhắc nhở tổng quản đang thay mình an bài.
“A, đúng rồi, tuyệt đối không thể tìm được trước giờ tý, cho dù đãthấy được phu nhân, cũng làm bộ như không nhìn thấy, biết không? Cho đến giờ tý, tướng quân ra lệnh một tiếng, lập tức bắt phu nhân lại, khôngđúng, tìm ra.” Tổng quản thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, không rõ tướng quân đại nhân đang muốn chơi trò chơi gì, nhưng hắn chỉ cầnphối hợp là tốt rồi.
A? Thấy cũng làm như không thấy?
VẬy có nghĩa là, mặc cho phu nhân đi đâu thì đi, đợi đến giờ tý lại“Tìm” đến, để nàng ở trong tướng quân phủ rộng lớn này chạy loạn, nhìnthấy bỏ qua, rồi lại tìm lại? Này khó khăn cũng quá lớn đi.
“Tổng quản, tiểu nhân muốn hỏi một chút” Một gia đinh thật cẩn thậnnhấc tay phát biểu,“Nếu phu nhân chạy khỏi phủ, chúng tiểu nhân cho dùlật ngược tướng quân phủ cũng tìm không thấy nha, còn có, nếu tìm khôngthấy, chúng tiểu nhân có phải đều phải chịu trừng phạt hay không?” Nhớtới nhóm ngự y, chỉ cần không cẩn thận lỡ lời một câu, lập tức rơi đầu,mọi người đều sợ trắng mặt.
“Tướng quân đã muốn phân phó xuống, đã có thủ vệ gác ở cửa, phu nhânđương nhiên cũng không thể ra khỏi phủ, còn tìm không thấy…?” Tổng quảnkhó xử nhìn phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612586/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.