Đỏ mắt nhìn về phía hai người, động tác sao lại thân thiết như thế,Mẫn Hách đột nhiên nhận ra, từ xa còn truyền đến “hương vị châm chọc”,hơi nghiên đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một đôi mắt màu tím đangnhìn hắn đầy khiêu khích, trong ánh mắt ngập ý cười, ánh mắt này tựa như ‘lửa cháy đổ thêm dầu’, làm hắn một trận chán nản. (๏̯͡๏)
“Vương phi, nên trở về phủ rồi.”
Đi xuống đồi núi, hắn đem nàng kéo đến bên cạnh, ánh mắt đề phòngnhìn vẻ mặt vô hại của Lạc Dật, trong mộng, thiên hạ kiều nhỏ đã từngnói qua, “Ta, thích Lạc Dật ca ca……”.
Đúng vậy, Phù Vân Khâu Trạch cùng Y Y là thanh mai trúc mã, vay65La5c Dật cũng là một đối thủ không thể xem thường, hắn ôn nhu, dịu dàng,hiểu ý người, là người mà nàng tin tưởng hết lòng, cứ như thế, hắn âmthầm tiếp cận, rất có thể chuyển bại thành thắng, thắng lợi trong âmthầm, khiến hắn trở tay không kịp..
“Mới đi ra mà đã trở về?”
Y Y trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, thật vất vả mới được rangoài chơi một chút, nàng mới không cần trở về, huống hồ, không biếtthương thế của Khâu Trạch thế nào, tuy rằng nàng và hắn giả bộ như hậnthù sâu nặng, liếc mắt một cái cũng thấy phiền, nhưng nàng vẫn vụngtrộm, len lén nhìn hắn.
“Khinh Âm, không, Mẫn Hách Vương gia, Y Y gọi ta là ca ca, Vương giahẳn là sẽ không để ý hai người chúng ta ngồi xuống, tán gẫu một chútchứ?”
Lạc Dật nhẹ nhàng cười, chỉ vào một đình viện,
“Đến bên ngồi nghỉ một chút đi, thuận tiện phơi nắng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612567/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.