Bên trong Tướng quân phủ, một bóng người vội vàng bưng một ly tràbăng qua dãy hành lang, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồlà lạc đường, nhưng thật ra là đang tìm kiếm cái gì đó.
“Uy, ngươi đi đâu? Là người mới tới sao, sao chưa bao giờ gặp quangươi?” Một nha hoàn đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy một gia đinh cứloay hoay, mở miệng hỏi.
Thân hình cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu, xem trên mặt nàng cũng không ác ý gì, mới yên lòng.
“Ta, ta…tìm phu nhân, chủ quản bảo ta bưng trà cho phu nhân dùng,nhưng mà tìm mãi không thấy đường đi.” Cúi đầu, hắn làm ra vẻ hoảng sợ,nói.
“Hiện tại phu nhân đang ở sương phòng phía Đông, nha, ngươi đi dọctheo hành lang này, cuối đường là thấy.” Nha hoàn hiểu rõ gật gật đầu,chỉ vào hành lang bên trái.
Nói cảm tạ xong, đi theo lối đi mà nha hoàn kia chỉ dẫn, đi được vàibước, hắn nhịn không được nội tâm kích động, cố định chén trà, mại khaibộ pháp, chạy như điên mà đi.
Bên trong đình viện, Ngân Nhi nhàm chán đưa tay đùa nghịch dây đàn,buồn bã ngáp dài, nhìn bóng cây xào xạt chung quanh, tất cả đều yêntĩnh, thật buồn ngủ.
Sáng sớm nay, Lạc Dật ca ca đã nói huynh ấy phải đi chế dược, đến bây giờ còn chưa trở về, chỉ lưu lại hai nha hoàn đứng ở một bên, nhưng mà, hình như tất cả người trong phủ này đều rất e dè nàng, câu chữ đều cẩnthận, không dám nhiều lời, cái gì không cần nói, tuyệt không mở miệngnha. Haiz, không nghĩ đến, đây là nhà của tên điên kia, nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612564/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.