Chương trước
Chương sau
Bên trong Tướng quân phủ, một bóng người vội vàng bưng một ly tràbăng qua dãy hành lang, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồlà lạc đường, nhưng thật ra là đang tìm kiếm cái gì đó.
“Uy, ngươi đi đâu? Là người mới tới sao, sao chưa bao giờ gặp quangươi?” Một nha hoàn đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy một gia đinh cứloay hoay, mở miệng hỏi.
Thân hình cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu, xem trên mặt nàng cũng không ác ý gì, mới yên lòng.
“Ta, ta…tìm phu nhân, chủ quản bảo ta bưng trà cho phu nhân dùng,nhưng mà tìm mãi không thấy đường đi.” Cúi đầu, hắn làm ra vẻ hoảng sợ,nói.
“Hiện tại phu nhân đang ở sương phòng phía Đông, nha, ngươi đi dọctheo hành lang này, cuối đường là thấy.” Nha hoàn hiểu rõ gật gật đầu,chỉ vào hành lang bên trái.
Nói cảm tạ xong, đi theo lối đi mà nha hoàn kia chỉ dẫn, đi được vàibước, hắn nhịn không được nội tâm kích động, cố định chén trà, mại khaibộ pháp, chạy như điên mà đi.
Bên trong đình viện, Ngân Nhi nhàm chán đưa tay đùa nghịch dây đàn,buồn bã ngáp dài, nhìn bóng cây xào xạt chung quanh, tất cả đều yêntĩnh, thật buồn ngủ.
Sáng sớm nay, Lạc Dật ca ca đã nói huynh ấy phải đi chế dược, đến bây giờ còn chưa trở về, chỉ lưu lại hai nha hoàn đứng ở một bên, nhưng mà, hình như tất cả người trong phủ này đều rất e dè nàng, câu chữ đều cẩnthận, không dám nhiều lời, cái gì không cần nói, tuyệt không mở miệngnha. Haiz, không nghĩ đến, đây là nhà của tên điên kia, nghỉ ngơi vàingày, thân thể cũng tốt lên, nàng quấn quít lấy Lạc Dật ca ca muốn rờiđi, hắn lại nói nơi này có dược liệu có thể chế dược, muốn mình nhẫn nại thêm một thời gian nữa. Nàng biết rõ bệnh tình của mình, lại sợ phảichịu đau đớn kia tái phát, đành phải gật đầu đáp ứng.
“Phu nhân, nga, không,… Ngân Nhi cô nương.”
Nha hoàn mặc hồng y (váy hồng) bị Ngân Nhi trừng mắt nhìn,liếc mắt một cái, cuống quít sửa miệng, tướng quân đã nói qua, hết thảyđều phải chiều theo ý phu nhân mà làm,
“Sắp đến giờ dùng ngọ thiện, nô tỳ sẽ đến phòng bếp dặn dò, Ngân Nhi cô nương hôm nay muốn dùng gì?”
Đến giờ cơm? Khó trách cảm thấy hơi buồn ngủ, đợi ăn cơm xong, liềnđi nghỉ ngơi đi, Ngân Nhi nhíu nhíu mày, không biết buổi chiều có thểnhìn thấy Lạc Dật ca ca hay không.
“Ta muốn ăn chè hạt sen, xôi ngọt thập cẩm, gạo nếp tống, bánh xốp, còn có canh táo đỏ.”
Chấp nhận sự thật phải ở lại tướng quân phủ, điều duy nhất làm nàngvừa lòng đó là đầu bếp ở nơi này. Ngự trù ở đây làm gì làm bất cứ món gì không chỉ ngon mà còn rất đẹp mắt, có thể nói sắc, hương, vị đều hoànhảo.
“Này, nhiều như vậy……” Lần đầu tiên hầu hạ, nha hoàn mặc hồng y nộtnột thấp giọng nói, thật không dám tin phu nhân thân hình kiều nhỏ nhưvậy lại có thể ăn nhiều như thế.
“Ta đi giúp ngươi lấy.”
Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nhớ đến ngày đó, lần đầu tiên hầu hạphu nhân, nàng cũng bị sức ăn của phu nhân làm cho hoảng sợ, nhưng mà,như vậy cũng tốt, phu nhân thân thể khỏe mạnh, các nàng cũng có thể “ănnói” cùng tướng quân. Còn việc “sức ăn hơn người” của nàng, các nàngchưa bao giờ hướng tướng quân bẩm báo qua, bởi vì các nàng đều đồng tâmcho rằng, đây cũng chỉ là việc nhỏ, không nên phiền nhiễu tướng quân,nói không chừng còn bị trách phạt, ban tử (bắt chết),đươngnhiên, còn có thể nghe được một câu “Tướng quân phủ nuôi không nổi phunhân sao? So với nuôi mấy thùng cơm vô dụng như các ngươi cũng khôngbằng”.
Nha hoàn mặc hồng y cảm kích gật gật đầu, hai người cẩn thận dặn dòNgân Nhi không cần chạy loạn, lập tức hướng về phòng bếp, căn dặn ngựtrù chuẩn bị các món mà nàng yêu cầu.
Nam tử bưng trà thở hổn hển xuất hiện ở cuối dãy hành lang, nhìn vàođình viện, kia, dung nhan quen thuộc, là nàng… tay run lên, thiếu chútnữa đem chén trà đánh đổ.
Nụ cười như hoa lê đầu xuân vẫn ngọt ngào, quen thuộc như thế, luônluôn xuất hiện trước mắt hắn không biết bao nhiêu lần, trong trí nhớ,trong mỗi giấc mơ..hắn ngàn lần, vạn lần muốn vươn tay bắt lấy, nhưngmãi vẫn không thể chạm vào, nàng cứ thế tan biến, trôi đi trong nỗi khát khao, mong nhớ của hắn….
Hiện tại, nàng ngay tại trước mặt, nhưng mà……
“Uy, ngươi lại đây.”
Quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một nam tử đang bưng chén trà, đứng bất động cuối hành lang, chỉ là biểu tình của hắn khi nhìn nàng thật là kỳ quái, nàng hướng về hắn, vẫy vẫy tay, dù sao cũng đang nhàm chán,tìm một người đến cùng nhau ngoạn cũng tốt.
Nàng, quả thật không nhận ra hắn? Trong lòng hắn chua sót, cúi đầu, cung kính đi đến bên cạnh nàng.
[]
Hắn thật vất vả mới nghe được tin tức của nàng, không ngờ khi tiếnđược vào tướng quân phủ, lại nghe được nhóm nha hoàn bàn tán, nói nàngmất đi trí nhớ, ai cũng không nhận ra, mà hắn, chỉ là muốn biết nàng cóthể nhận ra hắn hay không.
“Ngân Nhi……” Hắn nói nhỏ.
“Ai, ngươi biết ta gọi là Ngân Nhi a? Thật tốt, các nàng luôn gọi ta‘phu nhân phu nhân’, phiền muốn chết, ai thèm làm phu nhân của tên điênkia chứ, xem ra, ngươi so với các nàng thông minh hơn!”
Rất là thưởng thức vỗ vỗ bờ vai của hắn, nàng cười hai tiếng, đột nhiên bị nước miếng của chính mình làm sặc, “Khụ, khụ… nước.”
Viêm Hi sửng sốt, cuống quít đem nước trà đưa qua.
Nàng, gọi Khinh Âm gọi là ‘tên điên’? Nhưng nàng cũng không nhận ra mình, quả thật là cái gì cũng không nhớ sao?
“Cám ơn!”
Uống một ngụm trà, nàng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy nam tửnày rất kỳ quái, như thế nào luôn cúi đầu, có đôi khi lại hé ra một ánhmắt nghi hoặc lén nhìn về phía nàng, nhưng nàng vừa nhấc mắt, hắn lạicúi đầu xuống,
“Ngươi sao lại nhìn lén ta? Bộ dạng ta rất kỳ quái sao?”
“Không, không phải…” Hắn chua sót lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy người giống một vị cố nhân.”
Cố nhân? Sao lời nói lại có vẻ tang thương như vậy, bình thường những lời này cũng chỉ có lão nhân gia sáu, bảy mươi tuổi mới có thể dùngloại này ngữ khí nói chuyện, nhìn thế nào, hắn bất quá cũng chỉ mớingoài hai mươi đi.
“Ngươi tên là gì?” Nàng tò mò hỏi, không biết vì cái gì, nàng đối với người này có hảo cảm.
“Thiên phạt” (trời phạt)
Tiếng nói run lên, hắn đem thanh âm thấp xuống,
“Ngân Nhi cũng có thể ở lúc không có người gọi ta là Viêm Hi, đây mới là tên thật của ta, nhưng mà, ở trong phủ, không thể dùng tên thật.”
Thiên phạt? Sao lại có tên gọi nào kì quái như vậy? Ân, vẫn là Viêm Hi dễ nghe hơn.
“Hảo, ta thích gọi ngươi là Viêm Hi, về sau,hãy vụng trộm đến chơicùng ta được không, mấy nha hoàn này khiến ta buồn muốn chết. một đámngười, cũng chẳng có một người biết nói chuyện, Lạc Dật ca ca lại khôngrảnh chơi cùng ta, chỉ có ngươi dám nói chuyện cùng ta thôi.” Ở lòng của nàng, đã muốn nhận định hắn là bằng hữu, có thể cùng nói chuyện, bởi vì hắn dám gọi mình bằng tên.
Thân ảnh màu xám cứng đờ, Lạc Dật…… Nàng nói Lạc Dật! thì ra nam tửôn nhu tuấn mỹ trong miệng mọi người chính là Lạc Dật, Lạc Dật vẫn bồi ở bên người nàng, hắn, khi nào đã trở về ?
“Nàng cùng Lạc Dật có quan hệ gì?” Hắn áp chế nội tâm xúc động, ôn nhu hỏi.
Gò má Ngân Nhi đỏ lên, nắm nắm khăn tay, sợi tóc mai theo gió layđộng, ve vuốt gương mặt hơi ửng hồng, tô thắm cho dung nhan càng thêm mỹ lệ.
Viêm Hi đột nhiên hiểu được cái gì, nắm chặt hai tay, cắn răng, cố nén trụ nước mắt muốn trào ra.
Từ sau khi cả nhà trên dưới một trăm nhân khẩu đều bị Kinh Âm rat ay sát hại, hắn đã thề với lòng sẽ không rơi lệ nữa, trừ bỏ báo thù, cònphải cứu Ngân Nhi trở về, không cho nàng chịu thêm bất cứ thương tổn gì, nhưng hiện nay, nàng lại hoàn toàn quên đi hắn, yêu thượng người khác,rốt cuộc, hắn nên làm thế nào cho phải đây?
“Ngân Nhi, thực thích Lạc Dật ca ca……”
Nàng ngượng ngùng vuốt vuốt sợi tóc hỗn độn, một tay ôn nhu vuốt nhẹlên dây đàn, tựa hồ làm như thế có thể chạm đến hơi ấm từ chỉ phúc củaLạc Dật lưu lại trên đó, quanh quẩn đầu ngón tay của nàng.
Cuối hành lang, đột nhiên lại xuất hiện một thân ảnh đỏ tươi.
“Nàng là phu nhân của bản tướng quân, trừ bỏ bản tướng quân, ai nàngcũng không được thích!” ngữ khí bá đạo, làm hai người ai cũng giật mình, dĩ nhiên đoán được người tới là ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.