Lòng bàn tay cảm nhận được một luồng nhiệt, Lạc lúc nào cũng ôn nhu nhã nhặn, bất chợt cả người phiếm thượng một tầng lãnh ý.
Từ trong bình sứ trung lấy ra một viên thuốc, ngậm vào miệng, một tay đẩy Khinh Âm đang kề sát vào Ngân Nhi ra một chút, một tay kia khẽ tách cằm của nàng ra, ngay tại thời điểm mọi người còn đang kinh ngạc khôngthôi, Lạc Dật cúi người, bạc thần ấn xuống cánh môi tái nhợt của nàng,đem dược trong miệng móm cho nàng.
“Ngươi!” Khinh Âm không thể tin, hắn làm sao…làm sao dám trước mặt mình, làm càn như thế?
“Ngân Nhi có thể cùng ngươi hồi phủ, nhưng ta phải theo kề cận bêncạnh nàng, hơn nữa, ngươi phải tìm được dược thảo ta cần, nếu không, cho dù là Hoa Đà tái thế, cũng cứu không được nàng. Nếu kông tin, ngươi cóthể tìm ngự y trong cung đến chẩn trì một phen.”
Hắn đã như vậy, một lòng muốn có được Ngân Nhi, vậy thì vô luận ở nơi nào, đều sẽ đuổi the. Vậy thì, so với việc chạy trốn bôn ba, chi bằngđể nàng tìm được một nơi thoải mái, nghỉ ngơi cho tốt, hảo hảo điềudưỡng cơ thể.
Nhẹ nhàng ôm lấy Ngân Nhi, Lạc Dật hai chân điểm nhẹ, nhảy lên bạch mã, ý bảo hắn đi trước dẫn đường.
Binh lính đều ngây ngốc nhìn Khinh Âm tướng quân, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng, liền dẹp đường hồi phủ.
“Vậy cũng được, bản tướng quân cũng không tin, y thuật của Lạc Dậtngươi so với ngự y trong cung còn lợi hại hơn. Nếu tìm được phương phápcứu nàng, như vậy, ngươi phải lập tức cút khỏi tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612563/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.