Nụ hôn của hắn ôn nhu, nhẹ nhàng từ môi sang má, rồi di chuyển khắpmắt, lướt qua cổ, ngay cả vành tai mẫn cảm của nàng không buông tha, mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc, mặt đỏ còn hơn màu ráng chiều, Y Yvừa muốn kêu “Dừng”, hắn cũng vừa lúc gục xuống hõm vai của nàng, vạnphần mỏi mệt, ngủ say.
Ngẩn ngơ, nàng “Phốc xích” Cười, còn tưởng rằng kế tiếp sẽ phát sinhsự tình gì, trong lòng đập “tình tịch” không thôi, thì ra, là nàng quáđa tâm.
Nhìn bên ngoài mưa rơi tầm tả, tựa hồ vốn không có ý ngừng lại, hơnnữa, sắc trời tối đen, bàn tay giơ cao năm ngón chẳng thấy, may mắn,hang động này ở vị trí cũng khá cao, mưa to nước cũng không ngập đến,chính là, tiết trời gần cuối thu, sơn động lại càng mang theo một chútlạnh lẽo.
Sợ bệnh tình hắn còn chưa tốt lên, buổi tối gió lạnh càng thêm cảmlạnh, vì thế nàng đứng dậy, muốn châm thêm ít củi vào, nhưng chỉ vừa mới chồm dậy, đầu đã truyền đến một trận choáng váng, trong lòng chợt lạnh, xong rồi, mình thật sự bị hắn lây cảm rồi!
Thật cẩn thận chuyển qua đống lửa, bỏ thêm vài khúc củi khô, sử dụngmột ít thuật pháp, làm cho củi khô sẽ tự thêm vào khi gần hết, xongxuôi, nàng vươn tay, sờ sờ y phục đang hong khô.
Chậm rãi đi đến chổ Khâu Trạch đang nằm, đem quần áo đã khô khoác lên người hắn, nghĩ nghĩ, vẫn là ôm có vẻ ấm áp hơn, nàng cũng bất chấpnhiều như vậy, ôm hắn vào trong lòng, nhắm mắt lại, mỏi mệt chìm vàogiấc ngủ…
“Khụ, khụ……” Nàng ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612553/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.