Bàn tay to đang chế trụ cổ tay nàng chậm rãi buông lỏng lực đạo, nhìn xuống thân thể mềm mại đang sợ hãi dùng tay che đậy vị trí trái tim,ngón tay trắng nõn hơi hơi run rẩy, nơi đó, là nơi mình đã đâm chủy thủlàm nàng bị thương? Cách nhiều năm như vậy, nếu không phải nàng bịthương trước mắt mình, hắn thiếu chút nữa đã quên, nàng từng bị chínhmình tự tay sát hại, nhưng lúc ấy, cho dù mê man không rõ, vẫn không hềthẳng tay, một đao đoạt mạng, thì ra, tâm của mình, sớm đã thuộc vềnàng, dù kí ức ngày xưa vẫn mờ mịt không nhớ.
“Còn đau không?”
Bàn tay to bao lại tay nhỏ bé, hắn nhẹ giọng hỏi, xúc cảm lạnh lẽolàm hắn nhịn không được nhíu mày, sắc mặt cũng tái nhợt như nàng.
“Tránh ra, không cần ngươi giả bộ tốt bụng, muốn nhìn thì nhìn đi, ta coi như bị cẩu xem hết.”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, rèm mi nhẹ nhàng rung động, sắc mặt táinhợt như tờ giấy, mím môi trộm nuốt một chút nước miếng, hoàn toàn biểulộ đáy lòng e ngại cùng với khủng hoảng của mình.
“Nàng cho là bổn vương là loại người ai cũng xem sao?”
Hắn chua sót nhếch khóe môi,“Nữ nhân nhìn thấy bổn vương, trước không nói gia thế, chỉ là tướng mạo, đều khiến các nàng hóa thành lang sói,tự nguyện nhào vào lòng bổn vương, chỉ có nàng, xem cũng không xem, liếc mắt một cái cũng không có, đem tôn nghiêm của bổn vương đều giẫm xuốngbàn chân.”
Chậm rãi nghiêng người, thu hồi hai tay, sắc mặt mỏi mệt, khuôn mặtca ngạo ngày thường thoắt trầm xuống, man theo nét ưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612548/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.