Thực xin lỗi? Vì sao, ai cũng cùng mình nói thực xin lỗi? Trong nháymắt, đầu óc quay cuồng, nước mắt như châu đứt chỉ, lăn dài trên gò mátái nhợt, từ từ quay đầu, nhìn thân ảnh một thân hoàng bào uy nghi lẫmliệt dưới ánh sáng của những ngọn đèn lồng cao cao, vẫn là tấm lưngrộng, vững cãi, duỗi thẳng đầy kiêu ngạo, hai tay đặt phía sau nắm chặtthành quyền, nhưng mà, vì sao hắn không quay lại nhìn nàng, vì sao, lạicó cảm giác xa lạ như vậy?.
Thị vệ nhìn đầu gối bị thương cùng cổ chân sưng phù của Y Y, liếc mắt một cái, nhất thời không biết nên làm như thế nào đem nàng đưa đến MẫnHách Vương gia ở bên kia, bởi vì nàng là hoàng phi, họ không thể cả ganmạo phạm.
“Ngươi cũng biết, bổn vương muốn ‘Nàng’ là ai?” Mẫn Hách liếc mắt,thoáng nhìn nàng má phấn chan hòa nước mắt, ánh mắt buồn bã, mũi chândẫm nhẹ lên thảm lông đỏ tươi như phù dung, từ từ lược đi ra ngoài.
Thân ảnh đỏ tươi phất nhẹ tay áo, gió, đem ống tay áo rộng thùngthình của hắn tạo ra từng trận tiếng vang “lược lược”, tựa như một đại hồ điệp đỏ tươi, triển khai đôi cánh, ở trong không trung chao lượn,tung cánh, rồi lại chậm rãi rơi xuống trước mặt Phù Vân Khâu Trạch,gương mặt mang đầy sự khiêu khích.
Nhếch môi, Phù Vân Khâu Trạch cắn răng, trong miệng đã tràn ngậphuyết tinh chi vị, nhưng vẫn như cũ, lạnh nhạt cười, chỉ vào Y Y đang bị buộc chặt ở phía sau.
“Chẳng lẽ là Trẫm hiểu sai ý, Mẫn Hách Vương gia muốn, không phảihoàng phi sao?” trong đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612533/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.