Nghiên người ngồi trong nhuyễn kiệu, nam tử trên đầu đội kim quankhảm thạch anh tím, toàn thân khoác tú bào bách hoa kim điệp đỏ tươi,chân đi giày thêu thanh long, gương mặt tươi sáng như trăng rằm, môi như cánh hoa đào, mi mày tuấn như mực họa, đôi mắt hiện lên một tầng yêu mị tinh quang.
“Thế nhưng đã muốn tạo phản, chúng ta, cũng đã không có đường rút lui .” Hắn cúi đầu, môi đỏ mọng dật ra một nụ cười âm hàn, một tay chốngkhuôn mặt, mâu quang sắc bén như mũi nhọn bắn thẳng về hướng Phù VânKhâu Trạch.
Tạo phản? Đúng, bọn họ đã tạo phản , mặc dù có quay đầu sám hối, cũng chỉ có một con đường tru di cửu tộc (giết cả chín đời). Nghĩ đến chuyện này, tay cằm đao kiếm chợt căngthẳng, phản binh đang trầm tĩnh bất động lại một lần nữa dâng lên sát ýdầy đặc.
Đêm thu, nổi lên một trận lãnh ý, trên mặt mỗi người, đều là biểutình có chết cũng không lùi bước, toàn thân khôi giáp, trong tay ngườicầm đao kẻ cầm kiếm, khẩn trương nhìn chăm chú vào địch quân xem độngtĩnh, chỉ đợi một tiếng khẩu lệnh, lập tức lao vào sống mái, kẻ mấtngười còn.
“Ngươi thật sự muốn tạo phản, hay là, muốn dùng cách này cưỡng chếtrẫm để yêu cầu cái gì?” mắt lạnh nhìn xuống phía dưới của Long Quânđiện, thi thể chồng chất, máu tươi vấy bẩn khắp nơi, trong lòng chùngxuống, ánh mắt cũng lạnh thêm vài phần.
Chỉ vì tư lợi cá nhân, mà phải hy sinh bao nhiêu tánh mạng, xứng đáng để trả cái giá đắt như vậy sao?
“Như vậy, xin hỏi Hoàng Thượng, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612531/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.