Thân ảnh đỏ tươi nhàn nhã, diễm lệ ngồi trên một tán cây, chân dàiduỗi thẳng, tú bào bách hoa kim điệp nhẹ nhàng tung bay theo cơn gió,khuôn mặt tuấn tú bị che khuất bởi mặt nạ huyết liên, diễm thần khinhcâu, thần thái tà mị, đôi mắt âm lãnh, sắc bén như chim ưng, xuyên quabóng đêm quan sát sắc mặt đại biến của Y Y, bạc môi nhếch lên một độcong hoàn mỹ…
“Trẫm vẫn chưa mời ngươi đến, bây giờ ngươi có thể trở về Mẫn Háchvương phủ của ngươi rồi.” Khuôn mặt ôn nhu nổi lên lãnh ý, vươn tay nắmlấy bàn tay nhỏ bé của Y Y, thần sắc lăng nhiên.
“Hoàng Thượng, bổn vương muốn đi đâu, ngươi đều không có quyền canthiệp,” Tế mắt híp lại, hắn một tay chống cằm dưới, tấm mắt dừng lạitrên hai bàn tay đang nắm chặt, “Bổn vương, chỉ là nhàn rỗi, muốn đếnxem tiết mục “hành vi phóng đãng” của hoàng phi mà thôi.”
“Ngươi!” Quả thật là miệng chó không thể khạc ra ngà voi! Y Y mắtlạnh nhìn hắn cười đến thật quyến rũ, bỗng nhiên nén giận mỉm cười, “Như thế nào, một nữ nhân “thế thân” không thỏa mãn được ngươi, cho nên bỏchạy đến nơi này muốn tìm chút lạc thú sao? Mẫn Hách Vương gia, ham mêbiến thái của ngươi quả thực vẫn không thay đổi, tục ngữ không phải nói, “cẩu không đổi được thì ăn thỉ” sao? Nói vậy, Vương gia trithư đạt lễ, học vấn uyên thâm, nghe qua chắc cũng hiểu đi?” (aiz, câunày edit lại hơi…, nên pan để nguyên nhá )
Không biết vì sao, đối với Phù Vân Khâu Trạch, đầu óc liền trở nêntrì độn, nhưng gặp gỡ Mẫn Hách yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612503/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.