Trên đường đến Tiêu Hiên Viên, thấp thoáng chỉ có thể nhìn thấy mộtloại đèn lồng rất kì lạ, nó phát ra một thứ ánh sáng lung linh, kì ảođẹp mắt, trong bóng đêm tĩnh lặng lại óng ánh chút hào quang… Luồng ánhsáng quần tụ lại, trên từng góc của giả sơn, nhảy nhót trên những mặt đá gồ ghề, rồi lại ẩn mình trong những thảm cỏ mượt mà, ẩm sương đêm, tấtcả tạo thành một bức tranh huyền ảo, mông lung như chốn bồng lai tiêncảnh.
Y Y tò mò, thuận tay tháo xuống một cái “đèn lồng”, nhìn kỹ lại, thìra, ánh sáng huyền diệu này là ánh sáng lân quang của dạ minh châu, trên mỗi viên minh châu, còn được chạm khắc một số hoa văn, khiến ánh sángphát ra lại khúc chiết, kì ảo hơn vạn lần!
“Ngươi… tất cả đều là dạ minh châu sao?”
Mắt mở to như hai quả trứng gà, thật sự không thể tưởng tượng, hànhlang này dài hơn mười thước, ánh sáng lung linh nãy giờ đều là dạ minhchâu phát ra sao?
Ánh sáng mờ ảo soi nghiêng dung mạo như tượng tạc của Phù Vân KhâuTrạch, đôi mắt màu tím vốn lạnh hơn cả hàn băng vạn năm, nay dường nhưmang theo hơi thở ấm áp, tuyết sơn đã tan, chỉ còn lại nhu tình nồngđậm.
“Ngươi thật là một nha đầu ngu ngốc.”
Hắn nhẹ nhàng giơ lên khóe môi, gương mặt ngoài ôn nhu, còn mang đầy vẻ sủng nịch, cưng chiều.
Có ý tứ gì? Y Y hoàn toàn trở nên mờ mịt, hắn đem dạ minh châu biếnthành lồng đèn soi đường cùng việc đầu óc nàng không được thông minh thì có liên hệ gì? Mà khoan, nàng không thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612502/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.