Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.” Thanh âm chậm rãi vang vọngtrong đại điện, bách quan mặc quan phục màu lam, đầu đội quan mão màuđen, đồng nhất quỳ gối trên nền cẩm thạch sáng bóng như gương.Cao cao phía trên là long ỷ của hoàng đế, Phù Vân Khâu Trạch ôn nhuận như ngọc, gương mặt tuy còn có chút non nớt nhưng đã lộ ra khí chất tao nhã tôn quý, ánh mắt bén nhọn, khóe miệng mỉm cười, toàn thân mặc longbào dệt lụa thêu hình khổng tước cùng thần long tinh xảo oai vũ, hắn đi đôi giày màu vàng, đỉnh giày hơi lộ ra khỏi long bào, y bào vung lên,thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái của hắn quanh quẩn trong đại điện đều cóthể nhất thanh nhị sỡ:“Các vị khanh gia bình thân!”
Nói xong, có chút đăm chiêu, liếc mắt nhìn về vị trí của Mẫn Hách,sắc mặt hắn vẫn như cũ có chút tái nhợt,quan phục đỏ tươi nổi bậc giữachính điện, hai chân vững vàng.
“Tạ Hoàng Thượng!” Chúng thần nối đuôi nhau đứng lên.
“Không biết Mẫn Hách Vương gia trong người đã khá hơn chưa, mấy ngàytrước tỷ thí thật sự là làm cho trẫm mở rộng tầm mắt, bất quá, vẫn làbảo trọng sức khỏe, nếu còn chưa khôi phục, nên ở vương phủ hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy thượng triều.” Thân thiết nói xong, Phù Vân KhâuTrạch trên mặt đầy ý cười, nhưng mà, đôi mắt màu tím vẫn tóe ra hàn băng lạnh lẽo.
Cước bộ trầm ổn, từng bước đi về phía trước, mị nhãn khinh liễm, MẫnHách đứng ở phía dưới hơi cúi người hành lễ, mười ngón tanh thanh túđan vào nhau, mỉm cười, xinh đẹp thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612468/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.