Tiểu Thanh ngẩn người, nhìn phía Mẫn Hách Vương gia, lại vừa lúcchống lại tầm mắt đạm mạc của hắn, liền hoảng hốt nhanh chóng cúiđầu.
“Hoàng Thượng nói đùa đấy , Tiểu Thanh ngươi đi xuống đi.” Y Y đemhết thảy thu vào đáy mắt, bất động thanh sắc phân phó, thuận tiện hướng Phù Vân Khâu Trạch đệ cái sắc mặt ra hiệu, trên bàn vẫn còn bột phấn, làm sao bây giờ?
Tiểu Thanh hạ thấp người chạy đi, cước bộ thoáng chút hỗn độn.
“Đây là cái gì?” Mắt sắc đã sớm liếc thấy bột phấn, Mẫn Háchtò mò đi lên chìa ngón tay quệt một ít định đưa vào miệng.
“Hạc đỉnh hồng!” Y Y quay mặt sang một bên, thúc giục nói trong lòng: Mau ăn, ăn chết ngươi đi!
Phù Vân Khâu Trạch lạnh lùng cười, lại gần ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ngón tay cứng đờ, Mẫn Hách nheo mắt lại, chỉ thấy bột phấn đỏ tươicó chút ít màu trắng , dưới ánh mặt trời, hai loại màu hòa cùngnhau tạo thành màu hồng,quả thật chính là hạc đỉnh hồng!
Lấy khăn lụa chà tay sạch sẽ, thoáng xấu hổ khẽ động khóe miệng.
“Hoàng phi như thế nào biết đó là hạc đỉnh hồng? Chẳng lẽ là ngươiđặt ở đây ? Cũng biết đây là dược phẩm cấm trong cung, tự mình bí mậtmang theo, muốn chịu tội sao.”
Nghe hắn uy hiếp, nàng kinh ngạc nhìn về phía Phù Vân Khâu Trạch, chịu tội?
“Kia chẳng qua là gạch đá bình thường nghiền nát thành bột phấn , Vương gia cần gì phải kích động.” Tay áo phất động, bột phấn trên bàn giống như hạt cát trên sa mạc, nhẹ nhàng theo gió biến mất.
Này, dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612440/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.