Sáng sớm dương quang lười biếng rơi trên vườn hoa, trăm ngàn loàihoa đua nhau khoe sắc, duỗi thẳng cái thân non mềm hướng về nơicó ánh sáng, sương sớm trong suốt còn đọng lại trên phiến láphản chiếu ánh nắng mặt trời càng trở nên long lanh hơn,cánhhoa e ấp nhụy hoa nửa lộ nửa giấu, tản mát ra từng trận hơi thởngọt dịu.
“Thật sự cho nó ăn cái này sao?” Y Y ghé vào bàn đá, trừng lớn mấy cái bình lọ trước mắt, hạc đỉnh hồng, bách bộ độc, xuyên tràngtán…… Tất cả đều là độc dược a! Cũng may cung nữ cùng thị vệ đềuđược cho lui, nếu không, khi nhìn thấy đống đồ này sẽ bị dọachết,còn nghĩ rằng hai người bọn họ muốn tự sát nha.
Phù Vân Khâu Trạch sau khi lâm triều liền sai người tìm loại độcdược này, chỉ vì người nào đó khi dùng điểm tâm sáng thì thầmbên tai hắn một vấn đề, nói rằng tiểu lục giống như có điểm đóibụng, bộ dáng của nó nằm trong áo nàng thật lười biếng uểoải,cho nên hắn mới tìm độc dược, nhưng xem nàng một bộ không thèm tin khiến hắn thật sự là rất chán nản .
“Không tin?” Đôi mắt màu tím liếc giao xà một cái, trong lòng có chút bất mãn,“Vậy nàng tự tìm đồ ăn cho nó.”
“Ta tìm rồi a, nào là thịt trư, nào sữa , cái gì nên cho đều đã cho , nhưng nó vẫn không ăn.” Y Y bất đắc dĩ chạm vào cái đầu nhỏ, ăn độc dược thật sự sẽ không chết ư?
Nó đã ba ngày không ăn gì, luôn nằm trong áo nàng trị thương,hiện tại miệng vết thương chỉ để lại vài cái vảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612439/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.