Thiên Băng bước vào trong điện đường hoàng, cao ngạo.
Hoàng đế thấy bộ dạng không sợ trời, không sợ đất của nàng lại càng nổi đoá hơn. Quá mức cao ngạo.
" Ây da, đây chẳng phải Hoàng Hậu nương nương sao? Vừa nãy còn xinh đẹp, yểu điệu đến mức khiến người khác đau lòng mà sao lại tàn tạ ra mức này rồi?"- Giọng nàng châm biếm
Hắn đập tay mạnh xuống bàn, chỉ tay thẳng mặt
" Vong Xuyênnnn, có phải trẫm có dung túng nên ngươi muốn làm gì thì làm đúng không?"
" Trẫm cho ngươi một cơ hội để giải thích?"
Thiên Băng bỡn cợt
" Hoàng Thượng, những gì người nghe thấy thì đó là vậy. Ta không có gì để giải thích. Nếu việc này ta chứng minh được lỗi là do Hoàng Hậu. Người định xử lí nàng ta thế nào??? Hay lại mắng chửi rồi đuổi về. Thiệt thòi vẫn là ta. Người thấy ta giải thích thêm có phải cảng nực cười không?"
Nàng chợn mắt nhìn lại hắn, nhìn cả Lãnh Tuyết với ánh mắt khinh bỉ:
" Người nói Dung túng ta??? Xin hỏi Hoàng Thượng từ đầu ta đã nói Vong Xuyên ta từ trước tới giờ không hề đặt ai vào mắt. Ta không hề cầu xin ngươi cho ta ở lại trong cung. Chính ngươi tìm mọi cách để ép ta ở lại. Giờ ngươi muốn ta phải chịu tội, lại còn phải tuân theo quy tắc trong cung. Xin lỗi ta không thể !!!"
" Được, được giỏi lắm. Khá khen cho câu không thể. Trẫm không tin không thể trừng trị được ngươi!" Hoàng đế đã mất hết kiên nhẫn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dinh-chay-di-dau-vay/2807253/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.