Nửa đêm, cả 3 người mới lên xe ngựa về Hoàng cung. Minh Khôi mải chơi vẫn nghịch ngợm, quậy tưng bừng. Nàng hôm nay quá mệt chạy theo hài nhi cả ngày dựa vào thành xe thiếp đi. Ngay lúc nàng đang dần dần sắp cộc đầu vào thành, Hoàng đế liền đến bên cạnh làm chỗ dựa, không quên nhắc nhở cho hài tử
" Suỵt"
Cậu bé hiểu chuyện ngồi im một chỗ
" Không ngờ mẫu thân lại mệt đến vậy"
Hoàng đế quá dồn nén cảm xúc buột miệng hỏi:
" Nếu một ngày phụ thân con xuất hiện, con định làm thế nào"
Mắt hắn trùng xuống, buồn bã
" Mẫu thân nói phụ thân đã mất rồi. Người vì bảo vệ giang sơn mà đã chôn mình nơi đất khách qua người. Nhưng con vẫn muốn gặp người một lần, được gọi một tiếng "phụ thân" "
" Con không hận người sao?"- Tay hoàng đế run run, hài tử ở trước mặt nhưng không thể nói ra.
" Không. Dù người có xấu hay tốt con vẫn vui, hạnh phúc vì mình có cha"- mắt hắn rưng rưng" Tại sao phụ thân lại bỏ mẫu thân, con và người sống rất khổ cực"
Đoan Minh Triệt ôm đứa bé vào lòng. Mắt đỏ ngầu, cay cay, đau khổ, trong đầu luôn hối hận:" Xin lỗi, là Phụ hoàng vô dụng không bảo vệ mẫu tử để hai người chịu khổ"
Đứa bé ngửng mặt lên nhìn hắn:
" Con...con có thể nhận người làm phụ thân không? Ai được làm hài tử của người chắc là tự hào lắm ạ!"
Xúc động, hắn ôm trầm lấy hài tử, hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dinh-chay-di-dau-vay/2807231/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.