Nàng mang bát cháo trắng vs viên thuốc tới bên cạnh giường. Thấy sự lóng ngóng của hắn khiến nàng trông thật ngứa mắt. Thiên Băng đút cho Đoan Minh Vương. Hắn cảm động, nghĩ rằng nàng đã tha thứ cho mình
" Cảm ơn"
" Vì ?"- Nàng không muốn hắn ôm hi vọng.
" Giúp ta chút được gánh nặng " Hắn vừa ăn vừa đối mặt câu hỏi của nàng. Đoan Minh Vương biết rằng nàng đang giúp hắn giải thoát được nỗi dằn mặt bản thân. Bởi hắn sẽ không bao giờ dám ra tay với Lãnh Tuyết, sâu trong lòng hắn, hắn vẫn có lỗi vs Lãnh Tuyết. Hắn chính là người đẩy nàng ta đến bước ngày hôm nay. Ngày hôm đó, Hắn đã quyết định tự lấy thân mình chắn mũi trâm. Hắn thà rằng bản thân mình chết chứ nhất quyết không để nàng chịu một chút thương tổn cũng không muốn mất nàng, nhưng hắn cũng ko dám ra tay Lãnh Tuyết.
Thiên Băng không muốn hắn cảm thấy mắc nợ mình, kể từ giây phút nàng nhảy xuống vực đó. Giữa nàng và hắn ko còn ân tình gì nữa mà chỉ còn là sự thù hận. Nàng không muốn Lãnh Tuyết là hòn đá cản đường, nàng ta còn sống thì rất có thể sẽ làm hại tới Minh Khôi một lần nữa. Và chỉ cần sơ sẩy nàng sẽ mất con. Thà rằng, nàng chấp nhận bàn tay này nhuốm máu, cho dù trả giá cũng chấp nhận.Thực ra, Khi nhìn thấy tình cảm mà Minh Khôi dành cho phụ hoàng- Đoan Minh Vương. Và nghĩ tới lời Hoàng Thái Hậu nói. Lòng nàng đã bị lung lay (Có nên buông bỏ hận thù,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dinh-chay-di-dau-vay/2807214/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.