2 năm nàng tìm kiếm Đoan Minh Vương nhưng không hề có một tin tức, nàng đi khắp thế gian. Hôm nay là ngày nàng trở lại thăm Thánh Quân cùng với Minh Khôi. Lòng tràn đầy ưu phiền, trên tay vẫn cầm tranh của Đoan Minh Vương. Hai năm này tranh thủ mọi thời gian rảnh để tìm hắn. Nhưng không hề cod một tin tức. Bước vào nơi Thánh Quân, dường như sư phụ đã thu thập thêm người mới. Rất hiếm khi người xuất sơn, lần này là vị cao danh được sư phụ thu thập vậy. Thánh Quân lầu bầu
" Ngươi đó, không phải ngày về là biệt tích không quan tâm tới lão phu luôn. Lão khổ quá!"
Thiên Băng thấy sư phụ bắt đầu lại kể khổ
" Sư phụ, người lại nói quá, con đi người đã thu thập được đồ đệ mới rồi đây"
"Haha..." " Đúng vậy tên này rất vừa lòng lão phu" Nụ cười của ông khiến nàng thật khó hiểu. Liên quan tới nàng sao... Chẳng lẽ
Thiên Băng giật mình, nàng biết sư phụ thông hiểu mọi thứ trên đời, bói toán cũng biết. Phải chăng hắn là do sư phụ cứu. Suốt bao năm đi tìm, xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt, thật là nực cười. Thánh Quân nhìn nàng nhắc nhở
" Còn đứng đó, ngươi còn định để lỡ hắn sao?"
Nàng nghe thấy lời khẳng định của sư phụ hấp tấp chạy vào, nhưng khi vào viện lại không thấy ai. Đoan Minh Vương đây là không muốn gặp nàng sao? Hắn lại muốn trốn tránh sao ? Nàng nhìn xung quanh không một bóng người, nước lại rơi, gào thét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dinh-chay-di-dau-vay/2807195/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.