Chương trước
Chương sau
Hai người cùng lấy kiếm đánh nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Phi Hoa Ngọc vừa mới độc phát xong, thân thể đặc biệt suy yếu, tự nhiênkhông phải là đối thủ của Vũ Văn Tinh, trên người bị kiếm trong tay VũVăn Tinh đâm nhiều nhát.
Cuối cùng, Vũ Văn Tinh muốn một kiếm chấm dứt tính mạng Phi Hoa Ngọc, nhưng Phi Hoa Ngọc lại cười ha ha.
"Vũ Văn Tinh, ngươi cứ thoải mái mà giết chết ta đi, còn tốt hơn để ta cũng giống như ngươi khổ sở chờ độc phát rồi chết!"
Tiểu Thố nhi rời đi, hắn sống cũng không còn bao lâu.
"Ngươi......" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh kinh hãi, không rõ Phi Hoa Ngọc làm sao lại trúng độc.
"Không cần quá kinh ngạc, giờ phút này ta với ngươi giống nhau thân mang kịch độc. Không tới ba năm, ta sẽ cũng như ngươi khổ sở chết đi!" PhiHoa Ngọc liều lĩnh mà cười lớn, nhưng mà trên khuôn mặt yêu nghiệt lạitràn đầy bi thương vô tận.
Đây có lẽ là ý trời đi, hắn và Vũ Văn Tinh đều không còn sống bao lâu nữa!
"Nếu ngươi giống như trẫm, hôm nay trẫm tạm tha ngươi một mạng, để chongươi giống như trẫm khổ sở chết đi!" Thật lâu sau, Vũ Văn Tinh thu hồitrường kiếm của mình, rất nhanh chém giết ra khỏi vòng vây đuổi theo,nhưng như cũ không thể đoạt về nữ nhân hắn để ở trong lòng, Bạch TiểuThố.
"Mẹ, mẹ, hôm nay ca ca lại đi đã gây họa!" Một viên thịt nhỏ sôi nổichạy vào trong một y quán, la lớn về phía nữ nhân ngọt ngào đang phơithuốc.
"Bạch Tiểu Phượng, ngươi ác nhân cáo trạng trước, họa rõ ràng là ngươigây ra, thế nào lại rơi vào trên đầu của ta!" Tiếp, một tiểu tử tuấn túchân ngắn cũng chạy vào trong y quán, không vui lớn tiếng la ầm lên vớiviên thịt nhỏ hung dữ, "Mẹ, nếu lần này người thiên vị muội muội nữa, ta sẽ tức giận!"
"Hai người các ngươi đừng làm rộn, mẹ đang bận! Tìm tiểu Thanh thúc thúc của các ngươi đi chơi đi!" Bạch Tiểu Thố nhức đầu vỗ trán, đối với haiđứa con nghịch ngợm của mình thật không có biện pháp nào.
Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng này là hai ngôi sao gây rối, nàng thật hối hận sanh bọn chúng ra.
Trong hai năm qua, nàng vẫn hành y cứu người ở xung quanh, mở ra y quánnày, chỉ là bản lãnh gây họa của hai bảo bối quá lớn, thường phải làmnàng đến nhà ai đó nói xin lỗi, nàng cảm thấy chính mình cũng sắp khôngcó mặt mũi gặp người rồi.
"Tiểu Thanh thúc thúc đi ra ngoài giúp mẹ mua dược liệu rồi." Bạch TiểuPhượng bẻ đầu ngón tay út mập mạp của mình, bỉu môi nói, "Tiểu Thanhthúc thúc phải ba ngày sau mới có thể trở về."
"Vậy các con đi chơi đi, Bạch Tiểu Long con trông chừng muội muội concho tốt, đừng để nó đi lạc!" Bạch Tiểu Thố vô lực rên rỉ, không có tiểuThanh ở bên người, nàng thật đúng là ứng phó không được với hai đứa dởhơi này.
"Mẹ, con sẽ trông chừng muội muội!" Bạch Tiểu Long hiểu chuyện hơn BạchTiểu Phượng, thấy Bạch Tiểu Thố bận rộn như vậy, rất tự giác kéo BạchTiểu Phương không chịu ra ngoài đi ra.
Bạch Tiểu Phượng đáng ghét, tại sao nàng lại là muội muội của Bạch Tiểu Long hắn chứ!
Lúc hai đứa trẻ nắm tay chạy ra ngoài, không cẩn thận đụng phải mộtngười đàn ông cao lớn, Bạch Tiểu Long hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhưbăng, sau khi hung hăng trợn mắt nhìn người nọ một cái, liền lôi kéomuội muội của mình chạy ra.
"Vương Gia, ngài không sao chứ?" Mạc Thanh đỡ thân thể Vũ Văn Tinh,ngước mắt nhìn hai đứa trẻ chạy ra ngoài, ôn hòa trong mắt không khỏixẹt qua một trận vui mừng, "Hai đứa bé kia chẳng lẽ là......"
Đều đã lớn như vậy sao!
"Đi vào trước đi!" Vũ Văn Tinh cũng có ý nhìn hai đứa bé này một cái, giọng nói mặc dù lạnh lùng, nhưng nghe qua cực kỳ vô lực.
"Bạch Tiểu Long, không phải ta để cho con dẫn muội muội đi chơi sao, làm sao con lại trở về rồi hả?" Nghe tiếng bước chân, Bạch Tiểu Thố cho làBạch Tiểu Long lại trở về nên rất không bình tĩnh, ôm ấm thuốc quay đầulại.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều dừng lại.
Hai cặp mắt tựa như xuyên qua Thiên Sơn Vạn Thủy giao lại một chỗ, nhớ nhung, vui mừng đan xen vào với nhau.
Ấm sắc thuốc trong tay Bạch Tiểu Thố "choang" một tiếng rơi trên mặt đất, mùi thuốc đầy phòng như che đi ánh mắt của hai người.
Vương Gia phu quân làm sao sẽ tìm tới chỗ này chứ? Là sư phụ thối nói cho hắn biết sao?
Trong lòng Bạch Tiểu Thố có nghi hoặc như vậy.
Trong hai năm qua, cách một thời gian Bạch Tiểu Thố sẽ có thư từ lui tới với Phi Hoa Ngọc. Bạch Tiểu Thố thừa nhận mình rất vô dụng, đối với Phi Hoa Ngọc, nàng không có biện pháp thờ ơ được.
Vũ Văn Tinh cố hết sức bước từng bước đi tới trước mặt của Bạch TiểuThố, sau đó đứng lại, hắn dùng ánh mắt dịu dàng và nhung nhớ nhìn BạchTiểu Thố, cuối cùng đưa ra ngón tay thon dài lạnh lẽo của phái nam, runrẩy sờ lên dung nhan xinh đẹp mà hắn ngày đêm nhớ nhung, khàn khàn nóimột câu, "Bạch Tiểu Thố......"
Con thỏ ngu xuẩn này rốt cuộc để hắn tìm được, sau này hắn không bao giờ cho phép nàng rời khỏi mình nữa!
"Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố cũng lộ vẻ xúc động nhanh chóng hồng vành mắt. Một hồi lâu sau, rốt cuộc nhào vào lồng ngực Vũ Văn Tinhkhóc, ôm chặc lấy thân hình cao lớn của hắn.
Đã trải qua hai năm nhớ nhung đau khổ, hôm nay Bạch Tiểu Thố nhìn thấyVũ Văn Tinh - người đàn ông này, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là yêu.
Nàng trước kia là hồ đồ lờ mờ, hiện tại nàng hoàn toàn đã hiểu, nàng yêu vị vương gia vừa lãnh vừa khốc lại biến thái và thích mắng người này,nàng yêu chỉ có một mình hắn.
"Bạch Tiểu Thố, nàng hại Bổn vương tìm nàng thật khổ!" Vũ Văn Tinh cũngôm chặt lấy thân thể mềm mại của Bạch Tiểu Thố, như muốn khảm nàng vàotrong cơ thể của mình mới cam tâm.
Trong hai năm qua, hắn vẫn luôn phái người tìm kiếm con thỏ ngu xuẩn này, nhưng hoàn toàn không hề có chút tin tức.
Mấy ngày gần đây, hắn nhận được một phần mật thư, nói rằng Bạch Tiểu Thố ở chỗ này, hắn ôm tâm lý dò xét tới nơi này, lại không nghĩ rằng thậttìm được.
"Vương Gia phu quân, ta không phải cố ý muốn tránh chàng, ta chỉ là....." Bạch Tiểu Thố không biết làm sao giải thích với Vũ Văn Tinh chuyện loạn thất bát tao trong hai năm qua. Nói quanh co nửa câu đầu, không có nửa câu sau.
Trong hai năm qua, nàng một mực cố gắng cứu người, một mực muốn y thuậtcủa mình tiến bộ, nhưng nàng cũng rất thất bại, đến nay cũng khôngnghiên cứu ra thuốc giải cho kịch động trên người của Vương Gia phu quân.
"Bạch Tiểu Thố, cái gì cũng đừng nói, Bổn vương không muốn nghe nhữnglời nhảm nhí kia!" Vũ Văn Tinh chỉ muốn ôm Bạch Tiểu Thố mất mà đượclại, không muốn những chuyện khác tới phá hư không khí giữa bọn họ.
Nhưng thân thể yếu đuối của Vũ Văn Tinh hoàn toàn không chống đỡ nổi, té xuống, hôn mê.
"Vương Gia phu quân, chàng làm sao vậy, chàng mau tỉnh lại đi!" BạchTiểu Thố bị dọa khóc, hoàn toàn quên mình là một đại phu, có thể chẩnmạch cho hắn.
"Vương phi, trên đường Vương Gia tìm đến chỗ người, độc đã phát một lần, lần này chỉ sợ là rất nghiêm trọng rồi. Vương Gia mỗi lần độc phát cũng rất khổ sở, vả lại thời gian một lần so với một lần còn dài hơn." Ngheđược tiếng la của Bạch Tiểu Thố, Mạc Thanh canh giữ ở ngoài vội vàngchạy vào, hợp lực mang Vũ Văn Tinh hôn mê lên trên giường, cũng nói rõtừng chi tiết với Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, nhìn nam nhân tái nhợt trên giường, khổ sở tiếptục khóc nói: "Mạc Thanh, ngươi tốt nhất chăm sóc Vương Gia nhà ngươiđi, ta đi nghĩ biện pháp."
Nói xong, Bạch Tiểu Thố lập tức đi ra khỏi phòng, dùng bồ câu đưa tin kêu Phi Hoa Ngọc đến cùng nhau thương lượng đối sách.
Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng rất kì quái đối với việc trong nhàlàm sao sẽ nhiều ra một nam nhân xa lạ, Bạch Tiểu Thố cảm thấy cũngkhông còn cần thiết gạt con của mình, liền nói cho bọn chúng biết đây là vương gia phụ thân của bọn chúng.
Hai kẻ dở hơi tất nhiên rất vui mừng, sau này bọn họ không chỉ có mẹ thương, còn có cha thương.
Nhưng tại sao Vương Gia phụ thân của bọn họ lại ngủ không nhúc nhích đây?
Hai ngày sau, Phi Hoa Ngọc đã tới y quán của Bạch Tiểu Thố, gương mặtyêu nghiệt tái nhợt sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thố, không khỏi lộ ramột nụ cười cực kì dịu dàng.
"Tiểu Thố nhi......" Phi Hoa Ngọc bước tập tễnh đi vào y quán,trên người vẫn là bộ trường sam hoa lệ rộng thùng thính như cũ.
"Sư phụ thối, tóc của người sao lại......" Bạch Tiểu Thố rất kinhngạc Phi Hoa Ngọc, tại sao lại lấy tạo hình một đầu tóc bạc xuất hiệntrước mặt của mình.
"Khó coi sao? Vi sư cảm thấy rất đẹp mắt!" Phi Hoa Ngọc tránh nặng tìmnhẹ trả lời vấn đề Bạch Tiểu Thố, từ từ đi vào bên trong, sau khi nhìnVũ Văn Tinh nằm hôn mê trên giường, nội tâm không khỏi cảm khái.
Không ngờ Vũ Văn Tinh cũng giống như hắn, không có còn dư lại bao nhiêu tuổi thọ rồi.
"Sư phụ, ta cầu xin ngươi cứu Vương Gia phu quân được không?" Bạch TiểuThố đột nhiên "bùm" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phi Hoa Ngọc, lẳng lặng chảy nước mắt, khẩn cầu hắn.
Nàng không thể để cho Vương Gia phu quân chết, không thể để cho Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng không có cha!
"Tiểu Thố nhi, ngươi thật sự muốn vi sư cứu hắn một mạng sao?" Phi HoaNgọc tự tay đở Bạch Tiểu Thố lên, vốn là cười khẽ nhưng trên gương mặtlại tràn đầy ưu thương, "Nhưng nếu cứu hắn phải trả giá bằng mạng của vi sư, ngươi cũng muốn vi sư cứu hắn sao?"
"Ta tin tưởng y thuật của sư phụ người, cũng tin tưởng người sẽ khôngchết, sư phụ!" Bạch Tiểu Thố khổ sở cầu khẩn Phi Hoa Ngọc, trong ánh mắt vô cùng lo lắng tràn đầy quan tâm đối với Vũ Văn Tinh.
"Tiểu Thố nhi, không khóc, vi sư đồng ý với ngươi sẽ cứu hắn, chỉ làngươi phải đáp ứng một điều kiện của vi sư." Một hồi lâu sau, Phi HoaNgọc yếu ớt nói, trên trán có đau thương vô tận, "Tiểu Thố nhi, chờ saukhi vi sư cứu hắn, ngươi bồi vi sư một lần ngắm mặt trời mọc đượckhông?"
"Có thể, ta đồng ý với người, sư phụ!" Bạch Tiểu Thố không ngừng gật đầu đồng ý nói
"Vậy ngươi đi ra ngoài đi, đừng để cho bất cứ ai đi vào quấy rầy vi sưchữa trị cho hắn!" Phi Hoa Ngọc xoay người, sau khi phất tay để BạchTiểu Thố đi ra, hai giọt lệ nơi khóe mắt mới chảy xuống.
Tiểu Thố nhi, ngươi đây là vứt bỏ vi sư sao, vi sư thật sự rất đau lòng......
Bạch Tiểu Thố vẫn giữ ở ngoài cửa, cho đến trời sắp tối, Phi Hoa Ngọc mới mang khuôn mặt trắng bệch đi ra từ bên trong.
"Sư phụ, người làm sao vậy hả?" Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt Phi Hoa Ngọc rất không thích hợp, vội vàng tiến lên đỡ hắn.
"Vi sư không có việc gì." Phi Hoa Ngọc suy yếu cười nói với Bạch TiểuThố, "Tiểu Thố nhi, lần này ngươi có thể yên tâm, vương gia phu quân của ngươi chẳng những sẽ không chết, ngay cả độc của hắn cũng rất nhanhchữa hết, vi sư cũng có thể yên tâm cho Tiểu Thố nhi rồi!"
"Sư phụ, người làm sao vậy?" Bạch Tiểu Thố cảm giác Phi Hoa Ngọc rất khổ sở, nàng rất lo lắng cho hắn.
"Tiểu Thố nhi, bồi vi sư lên núi nhìn mặt trời mọc đi!" Phi Hoa Ngọccũng không để ý tới lo lắng của Bạch Tiểu Thố, cố gắng muốn lôi kéo nàng đến trên núi gần đó ngắm mặt trời mọc.
Tiểu Thố nhi, bồi vi sư một đêm cuối cùng đi, sáng sớm ngày mai lúc mặt trời lên, ngươi liền sẽ không nhìn thấy vi sư rồi.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố không cưỡng được kiên trì của Phi Hoa Ngọc, đỡhắn đến ngọn núi gần đây, dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống.
"Tiểu Thố nhi, để vi sư ôm ngươi ngủ đi!" Phi Hoa Ngọc đưa tay ôm BạchTiểu Thố vào trong ngực của mình, nụ cười trên khuôn mặt yêu nghiệt hòalẫn ngọt ngào và ưu thương.
Tiểu Thố nhi, Tiểu Thố nhi......
"Sư phụ, người dùng cách nào giải độc trên người Vương Gia phu quân, còn có làm sao hắn ta rất nhanh sẽ được chữa khỏi?" Bạch Tiểu Thố ngoanngoãn tựa vào trên bả vai Phi Hoa Ngọc, hỏi vấn đề mình nghĩ khôngthông.
"Tiểu Thố nhi, cái vấn đề này vi sư không muốn nói cho ngươi biết!" PhiHoa Ngọc cười nhẹ nhàng một tiếng, thuận tay nhéo gương mặt mềm mại củanàng một cái, kéo môi nói: "Y thuật độc môn của vi sư cũng không thể dạy cho ngươi toàn bộ. Tục ngữ nói đúng, dạy đồ đệ, sư phụ chết đói, vi sưcũng không muốn bị chết đói!"
"Sư phụ thối, cũng biết người không phải người tốt bụng gì!" Bạch TiểuThố hung hăng trừng mắt liếc Phi Hoa Ngọc, tiếp hai thầy trò bắt đầu đùa giỡn.
Cho đến lúc trời sáng, Bạch Tiểu Thố mới ngủ trong lòng Phi Hoa Ngọc,ánh mắt Phi Hoa Ngọc lưu luyến nhìn Bạch Tiểu Thố trước mặt, trên mặtyêu nghiệt là nụ cười vui mừng.
Tiểu Thố nhi, sau này vi sư không thể ở bên người ngươi rồi, ngươi phải chăm sóc mình thật tốt......
Vào sáng sớm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu cũng là lúc Bạch Tiểu Thố thức dậy, Phi Hoa Ngọc bên cạnh nàng đã không còn ở đây, chỉ cònlại chiếc áo hoa lệ, trong quần áo còn có một lá thư.
Bạch Tiểu Thố vội vàng mở lá thư ra xem, trong thư chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi.
Tiểu Thố nhi, vi sư đi đây, bảo trọng!
"Sư phụ thối, làm cái gì vậy chứ, đi cũng không nói với ta một tiếng!"Bạch Tiểu Thố bất mãn ôm lấy chiếc áo hoa lệ đó, đi trở về y quán.
Vừa vào y quán, nhìn thấy Vũ Văn Tinh đang ngồi ở trên ghế chờ nàng.
"Vương Gia phu quân, chàng không sao chứ?" Bạch Tiểu Thố vội vàng chạy tới, cực kỳ khẩn trương hỏi.
"Bổn vương không sao!" Vũ Văn Tinh đứng lên dắt tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố, kêu Mạc Thanh chuẩn bị mang hai bảo bối vẫn ngáy o o lập tức lênxe ngựa."
"Vương Gia phu quân, chúng ta đây là đi đâu?" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh mạnh mẽ túm lên xe ngựa, không hiểu hỏi.
"Về nhà!"
"Nhưng tiểu Thanh hắn...... y quán của ta......"
"Bạch Tiểu Thố, nàng câm miệng cho Bổn vương!"
"Ta không......"
"Câm miệng!"
Ngồi ở ngoài xe ngựa, Mạc Thanh nghe hai người trong xe ngựa đang ồn ào, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, cười.
Hôm nay thời tiết thật tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.