Phi Hoa Ngọc lẳng lặng nhìn Bạch Tiểu Thố, mím môi không nói. Hôm nay Tiểu Thố nhi cái gì cũng biết rồi, nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn! Bàn tay run rẩy từ từ lau ngực không ngừng chảy máu của mình, Phi HoaNgọc kéo môi nhẹ nhàng cười một tiếng, trong con ngươi dài hẹp tràn đầyưu thương, "Nàng là đồ đệ của vi sư, ngươi cũng là đồ đệ của vi sư,nhưng vi sư lại cứ cưng chiều ngươi! Nàng chết là bởi vì nàng nói chongươi bí mật của vi sư. Mà bí mật này, vi sư cũng không muốn để chongươi biết được, nhưng nếu ngươi biết được, chắc chắn hận vi sư!" Hắn làm nhiều chuyện lợi dụng Tiểu Thố nhi như vậy, sao nàng có thể tha thứ cho hắn! Bạch Tiểu Thố nhìn Phi Hoa Ngọc trước mắt vô cùng yếu đuối, không ngừnglắc đầu, tựa hồ đang không tin những gì tất cả mình chứng kiến, ngheđược. "Sư phụ thối, ta không biết người có thâm thù đại hận gì, nhưng ngườicũng không thể giết chết một người vô tội! Nàng mới thật sự là Bạch Tiểu Thố, mà ta chỉ là giả thôi!" Nàng không giải thích được tới thời không này, bị cuốn vào trong mộtcuộc tranh đấu không giải thích được, cuối cùng mới phát hiện, ngườithân nhất bên cạnh mình mới đúng là kẻ địch lớn nhất của mình! "Vi sư phân biệt được rất rõ ràng hai người các ngươi, mặc dù diện mạocác ngươi giống nhau, nhưng tính tình hoàn toàn bất đồng. Tính tìnhngươi hoạt bát đáng yêu, vi sư thích ngươi nhiều hơn thích nàng!" Tiếngnói của Phi Hoa Ngọc rất nhẹ, cơ hồ là hơi thở mong manh rồi, nhưng hắnkiên cường chống đỡ thân thể suy yếu của mình, khó khăn bước từng bướcđi đến trước mặt của Bạch Tiểu Thố, đưa bàn tay dính đầy máu tươi củamình ra, nắm chặt một cái tay nhỏ của Bạch Tiểu Thố, ánh mắt cầu xin của Phi Hoa Ngọc khóa chặt ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tiểu Thố, "Tiểu Thốnhi, ngươi có thể tha thứ vi sư không? Vi sư chưa bao giờ nghĩ tới muốnthương tổn ngươi......" "Ngươi không có tổn thương ta, nhưng ngươi tổn thương rất nhiều người vô tội!" Bạch Tiểu Thố đau lòng hất bàn tay Phi Hoa Ngọc ra, nhắm mắt lạiđau xót hét lớn, "Ngươi biết không, sư phụ thối, ngay từ đầu ta đã rấtghét người, chán ghét người quấn ta, nhất định bắt ta nhận thức ngườilàm sư phụ. Người còn đặc biệt dài dòng tham tiền, lần người bán ta choVương Gia phu quân làm vợ, ta hận không giết được người, nhưng người lại cầm tiền bỏ trốn mất dạng. Ta hận người, hận muốn chết, nhưng cuối cùng thì thế nào chứ! Ta vẫn không có nguyên tắc tha thứ cho người, để chongười tiếp tục quấn ta dài dòng, bởi vì người là thật lòng thương ta. Từ trong lòng, ta đã coi người là sư phụ của ta, mặc dù biết rõ ngườikhông phải là sư phụ của ta, ta cũng vậy, không phải là Bạch Tiểu Thốchân chính, nhưng ta vẫn thích người trở thành sư phụ của ta. Lúc ta cóuất ức gì, ta đều sẽ chạy trốn đến chỗ của người khóc lóc kể lể, bởi vìngười là sư phụ của ta, là người thân nhất của ta. Ta tin tưởng vô điềukiện người là một người tốt! Nhưng hôm nay, ta hiểu rõ mình sai lầm rồi, hơn nữa còn sai hết mười phần! Người là một người xấu, tin tưởng của ta đối với người đều bị người dùng để làm chuyện xấu rồi! Ta sẽ không thathứ cho người, sư phụ thối!" Tin tưởng của nàng giao phó đến một người bụng dạ khó lường, bị hắn lợidụng hoàn toàn, tổn thương thạt sâu nàng và người nàng quan tâm nhất,loại hành vi này không đáng được tha thứ, không bao giờ! "Tiểu Thố nhi, ngươi thật...... Sẽ ác tâm với vi sư như vậy sao?"Nghe vậy, thân thể nhỏ yếu của Phi Hoa Ngọc giống như diều đứt dây lảođảo muốn ngã, cuối cùng tê liệt té xuống đất cũng không bò dậy nổi nữa,trong con ngươi dài hẹp từ từ nhỏ xuống một giọt lệ trong suốt. Tiểu Thố nhi, vi sư chỉ là vì mẫu hậu mình báo thù, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao? "Đúng, là người đối với ta độc ác trước, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố từtừ mở cặp mắt đã khóc đỏ của mình ra, từ trên cao nhìn xuống nam nhânkhông ngừng bi thương ngồi dưới đất, cực kỳ lạnh lùng nói, "Người khôngchỉ thương tổn tín nhiệm ta đối với người, còn giết Hiên và đồ đệ chânchính của ngươi, người còn hạ độc vương gia phu quân, người làm nhữngchuyện này, người nói ta có thể tha thứ cho người sao?" Nàng tha thứ cũng có mức độ, thật sự là chuyện sư phụ thối làm rất quá đáng! Báo thù có thể, nhưng tại sao muốn hại chết nhiều người vô tội như vậychứ? Bọn họ đều không phải chủ mưu sát hại mẹ con hắn, lại đều phải chết hết, bọn họ chết quá oan uổng! "Tiểu Thố nhi......" Trên gương mặt tuấn tú tái nhợt của Phi HoaNgọc mơ hồ toát ra vẻ tuyệt vọng, trong lòng đã sớm chết lặng, "Ngươitừng nói với vi sư, ngươi sẽ hành tẩu giang hồ với vi sư, hành y tế thế. Hôm nay ngươi còn nguyện ý đi cùng vi sư không?" Sợ rằng Tiểu Thố nhi sẽ không đồng ý yêu cầu này của hắn rồi, nhưng hắnvẫn có chút không cam lòng, muốn đem Tiểu Thố nhi ở lại bên cạnh mình,cho dù nàng hận hắn, nàng không chịu tha thứ cho hắn, hắn cũng khôngcần, chỉ cần Tiểu Thố nhi ở lại bên cạnh hắn, đơn giản như vậy thôi. "Sư phụ thối, ta sẽ không đi hành tẩu giang hồ, hành y tế thế với ngườiđâu!" Bạch Tiểu Thố ôm Bạch Tiểu Phượng từ từ ngồi chồm hổm xuống, mắtto lạnh lùng nhìn Phi Hoa Ngọc hơi thở mong manh, lạnh lùng nói, "Tatrước kia không biết chuyện này, ta có thể thật vui vẻ theo người, nhưng những chuyện hôm nay ta đã biết toàn bộ, ngươi nói ta thế nào tâm không khúc mắc mà đi theo người hành tẩu giang hồ, hành y tế thế đây?" Người không thể tha thứ một người từng tổn thương mình, để người đó ởlại bên cạnh mình, ngày ngày ở trước mặt của mình lắc lư, đây không phải cố ý để cho trong lòng mình ngột ngạt sao? Bạch Tiểu Thố nàng không phải Thánh Nhân, không làm được chuyện gì cũngcó thể tha thứ. Tình hình cười cho qua chuyện này, trong thời gian ngắnnàng không thể nào tha thứ cho sư phụ thối được. "Tiểu Thố nhi, vậy ngươi sẽ về bên cạnh Vũ Văn Tinh sao?" Phi Hoa Ngọcnhẹ nhàng cười một tiếng, tự giễu nâng khóe miệng lên, "Vi sư hại hắnthành như vậy, trong lòng của ngươi khẳng định rất hận vi sư? Vi sư cũng không sợ nói cho ngươi biết, độc của hắn không có thuốc nào giải được,không tới ba năm sẽ độc phát mà chết! Ban đầu lúc vi sư nghiên cứu chếtạo độc dược, đã không nghĩ tới phải cứu tánh mạng của hắn, trên thếgian này không ai biết loại độc này, ngươi trở lại bên cạnh hắn, chỉ cóthể nhìn hắn từng ngày bởi vì độc phát mà khổ sở không chịu nổi, nhìnhắn từng ngày suy yếu, cuối cùng độc phát mà chết, ngươi cũng sẽ bởi vìhắn khổ sở không dứt, Tiểu Thố nhi!" Nếu hắn không có cách nào giữ Tiểu Thố nhi ở bên cạnh mình, như vậy VũVăn Tinh cũng giống vậy, không có cách nào giữ Bạch Tiểu Thố lại, đây là số mệnh chung của bọn hắn! Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố trầm mặc thật lâu, mới kiên định mở miệng nói,"Ta sẽ không về bên cạnh Vương Gia phu quân, dĩ nhiên cũng sẽ không ởlại bên cạnh của người, chẳng qua ta sẽ đợi ở bên cạnh người một năm,người phải đem tất cả y thuật của người dạy cho ta, đây là người đã từng đồng ý với ta, người không thể đổi ý!" Đây là yêu cầu duy nhất của nàng với sư phụ thối, chỉ cần mình học xong y thuật, nàng mới có thể đi cứu mạng của Vương Gia phu quân! Phi Hoa Ngọc nghe một câu nói đầu của Bạch Tiểu Thố thì cảm thấy vô cùng vui mừng, cho là Bạch Tiểu Thố vẫn nguyện ý ở bên cạnh hắn. Cho thêmthời gian, nàng nhất định sẽ tha thứ hắn, nhưng một câu nói sau của Bạch Tiểu Thố hoàn toàn đánh nát tia hy vọng đáng thương cuối cùng của PhiHoa Ngọc, để cho lòng của hắn mới vừa tro tàn lại cháy, lại bị đánh vàotrong vực sâu, cũng không cháy lên được nữa. Thì ra là Tiểu Thố nhi vẫn vì Vũ Văn Tinh mà học y với hắn, đến cuối cùng, người sư phụ này như hắn làm được vô cùng thất bại! "Lời vi sư đáp ứng ngươi sẽ không đổi ý, chỉ cần ngươi chịu học, vi sưnguyện ý truyền tất cả y thuật của vi sư cho ngươi!" Phi Hoa Ngọc haohết toàn bộ hơi sức của mình, mới cực kỳ nhếch nhác bò dậy từ trên đất,con ngươi dài nhỏ nửa hí lên, trong đó đều là nụ cười cưng chiều dịudàng như nước. Tiểu Thố nhi ở lại bên cạnh hắn một năm cũng tốt, dù thế nào đi nữa thời gian hắn sống cũng không còn dài, có Tiểu Thố nhi hầu ở bên cạnh, rấttốt! "Sư phụ thối, người yên tâm, lần này ta nhất định sẽ học tốt!" Bạch Tiểu Thố cực kỳ nghiêm túc gật đầu, mắt to vẫn nhìn chằm chằm vào ngực PhiHoa Ngọc, lòng không đành, lại cứ cứng rắn chịu đựng ép buộc mình khôngđi quan tâm Phi Hoa Ngọc bị thương rất nặng. Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố và tiểu Thanh hợp lực an táng Bạch Tiểu Thốchân chính đã chết, mang theo một đôi bảo bối long phượng thai của mìnhtheo Phi Hoa Ngọc quay trở về hoàng cung Ô Quốc. Bạch Tiểu Thố nói được là làm được, ở hoàng cung Ô Quốc hoàng cung mộtnăm, nàng đi theo Phi Hoa ngọc rất nghiêm túc học tập y thuật, nhưngcũng không sẽ giống trước kia làm nũng hay chơi đùa với Phi hoa ngọcnữa, quan hệ thầy trò của hai người giống như người xa lạ, có rất ítgiao thiệp, lại càng không hồi phục được quan hệ thân mật trước kia. Bạch Tiểu Thố học tập y thuật, không rãnh chăm sóc Bạch Tiểu Long vàBạch Tiểu Phượng, vì vậy gánh nặng chăm sóc đứa bé liền rơi xuống đầutiểu Thanh. Vốn Tiểu Thanh không thích trẻ con, nhưng Bạch Tiểu Thố là chủ nhân củahắn, chủ nhân nói thì phải nghe, coi như hắn không nguyện ý, cũng phảichăm sóc hai đứa bé này. Bạch Tiểu Long cũng không thích tiểu Thanh, cho nên thường không thíchtiểu Thanh ôm bé, một đôi mắt thật to lạnh lùng vô cùng nhìn chằm chằmtiểu Thanh, cực kỳ giống phiên bản Vương Gia. Mà Bạch Tiểu Phượng lại không giống, bé giống như đặc biệt thích tiểuThanh, tiểu Thanh chỉ cần ôm bé một cái, bé liền mở tâm cười khanh khách không ngừng với Tiểu Thanh, bộ dáng kia cực kì vui vẻ. Không bao lâu,tiểu Thanh liền thích tiểu nha đầu đáng yêu này, mà hắn lại hờ hững đốivới Bạch Tiểu Long chán ghét hắn. Một năm này trôi qua rất nhanh, Bạch Tiểu Thố cũng ở chỗ Phi Hoa Ngọchọc được không ít, nên muốn rời khỏi hoàng cung Ô Quốc, tự mình đi cứungười. Chỉ học lý thuyết là không thể dùng được, phải có thực tế mới được. Vào một đêm trước khi đi, Phi Hoa Ngọc gọi Bạch Tiểu Thố vào gian phòngcủa mình, giao một quyển sách thuốc hắn trân quý nhiều năm vào trong tay Bạch Tiểu Thố. "Tiểu Thố nhi, đây là sách thuốc vi sư của sư phụ hao hết tâm sức cả đời biên soạn, con mang theo, có lẽ về sau sẽ có chỗ dùng được!" Phi HoaNgọc không nhanh không chậm nói, trong con ngươi hẹp dài tràn đầy phiềnmuộn trước khi ly biệt. Ngày mai Tiểu Thố nhi muốn rời khỏi bên cạnh hắn rồi, sợ rằng sau này thầy trò bọn họ cũng không có cơ hội gặp mặt. "Cám ơn sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố lặng lẽ nhận lấy quyển sách kia,ngẩng đầu nhìn Phi Hoa Ngọc so với trước đã gầy gò không ít, không cònlời khác có thể nói với hắn. Mình còn chưa có thể tha thứ hắn, đã từng thử nhưng thật không được, có lẽ là thời gian còn chưa đủ! "Tiểu Thố nhi, con lạnh nhạt với vi sư rồi." Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cười chua chát một tiếng, đau thương trong lòng ép hắn không thở nổi. Tiểu Thố nhi, con có biết vi sư hy vọng con ở lại vi sư bên cạnh dườngnào không? Ở cùng với vi sư hai năm cuối cùng, nhưng vi sư biết tínhtình của ngươi, coi như vi sư mở miệng cầu xin ngươi ở lại bên cạnh visư, vi sư cũng sẽ không giữ được ngươi. "Sư phụ thối, ngày mai ta sẽ phải đi, người......bảo trọng bản thân thật tốt đi!" Cuối cùng Bạch Tiểu Thố vẫn không nhịn được quan tâmtrong lòng nói với Phi Hoa Ngọc một câu, do dự một lát, rốt cuộc mở rabước chân của mình rồi rời đi. Sư phụ thối, ta nghĩ chúng ta sau này sẽ không gặp mặt lại rồi, vậy thì hãy lưu lại cho nhau ấn tượng không quá kém đi. "Tiểu Thố nhi, con chờ một chút!" Phi Hoa Ngọc nhanh chóng đuổi theo kéo cánh tay Bạch Tiểu Thố lại, cảm giác đau thương không ngừng xuyên thấuqua thân thể của Phi Hoa Ngọc, vô hình tỏa ra bốn phía xung quanh. "Sư phụ thối, người còn có cái gì chưa nói sao?" Bạch Tiểu Thố xoayngười, vô cùng lạnh nhạt nói: "Nếu như người không có chuyện gì đặcbiệt, vậy thì sớm nghỉ ngơi một chút đi!" "Tiểu Thố nhi, đáp ứng yêu cầu cuối cùng của vi sư được không?" Phi HoaNgọc đi tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, dùng giọng nói đau thương không ngừng khẩn cầu, "Để vi sư hôn con một lần nữa, để cho con biến thànhthỏ, bồi vi sư qua một đêm, được không?" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt, sau khi do dự một hồi lâu, rốt cuộc gật đầu đáp ứng. Coi như là báo đáp sư phụ thối dạy nàng học y đi! Bạch Tiểu Thố gật đầu đồng ý làm Phi Hoa Ngọc vui mừng như điên, hắn cẩn thận từng li từng tí đè bả vai Bạch Tiểu Thố xuống, từ từ cúi khuôn mặt yêu nghiệt trắng xanh của mình xuống, nhẹ nhàng áp môi mỏng lạnh lẽolên môi hồng ấm áp của Bạch Tiểu Thố. Cả người Phi Hoa Ngọc cũng vì vậy mà run rẩy. Bùm một tiếng, Bạch Tiểu Thố biến thành một con thỏ cào cào trên ngựcPhi Hoa Ngọc, mà sách thuốc vốn giấu trong tay áo cũng trực tiếp rớtxuống đất. Phi Hoa Ngọc thương yêu không dứt mà quấn Bạch Tiểu Thố vào trong quầnáo hoa lệ, từ từ đi tới bên giường hẹp, cùng nhau nằm xuống. Đêm hôm ấy, Bạch Tiểu Thố nằm ở trên ngực Phi Hoa Ngọc ngủ rất say, màPhi Hoa Ngọc lại nhẫn nhịn độc phát cực kỳ khổ sở, cắn chặt hàm răngkhông để cho mình phát ra âm thanh đánh thức Bạch Tiểu Thố. Môi mỏng bị cắn phá, máu đỏ tươi chảy xuống, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng ròng bao bọc dày đặc cả người, Phi Hoa Ngọc lại cứng rắn để chothân thể đau đớn của mình không chuyển động chút nào, vẫn chịu đựng đếnkhi trời sáng. Trời đã sáng, Bạch Tiểu Thố biến trở về thành người, mặc quần áo tử tếnhìn Phi Hoa Ngọc đưa lưng về phía nàng ngủ, lạnh lùng nói một câu, "Sưphụ thối, ta đi đây!" Sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi gian phòng của Phi Hoa Ngọc. Chờ sau khi Bạch Tiểu Thố bỏ đi thật lâu, Phi Hoa Ngọc mới chậm rãi xoay người, phun một miệng lớn mau đen vào trong ống nhổ đối diện giường, gương mặt yêu nghiệt đãtái nhợt đến gần như trong suốt. Tiểu Thố nhi, con thật độc ác, bỏ vi sư mà đi…. Bạch Tiểu Thố trở về thu thập hành lý, cùng tiểu Thanh mỗi người ôm một đứa be, rời khỏi hoàng cung Ô Quốc. Đám người Bạch Tiểu Thố chân trước mới vừa đi, thì có một đám người ngựa xông vào hoàng cung Ô Quốc. Mấy ngày gần đay Vũ Văn Tinh nhận được tin tức, nói Tiểu Thố nhi ở hoàng cung Ô Quốc này, nên hắn ra roi thúc ngựa chạy tới hoàng cung Ô Quốc,muốn mang Bạch Tiểu Thố và đứa bé của hắn về. Một đám đông người ngựa xông vào hoàng cung Ô Quốc la chuyện lớn mức nào, tự nhiên kinh động Phi Hoa Ngọc. “Vũ Văn Tinh, ngươi thật to gan, lại dám xông vào hoàng cung Ô Quốc!”Phi Hoa Ngọc được người đỡ ra ngoài, bộ dáng suy yếu khiến Vũ Văn Tinhnhìn mà cảm thấy kinh ngạc, “Nơi này là chỗ của ta, không phải hoàngcung Phượng Dực quốc của ngươi, nói xông là có thể xông vào!” Hừ, Vũ Văn Tinh, ngươi chính là đến chậm một bước, Tiểu Thố nhi đã rời khỏi hoàng cung Ô Quốc rồi! “Mau giao Bạch Tiểu Thố ra đây, nếu không trẫm liền san bằng hoàng cung Ô Quốc của ngươi!” Vũ Văn Tinh xuống ngựa, đi dến trước mặt Phi Hoa Ngọc, lạnh lung nói với hắn ta, “Đừng tưởng rằng ngươi là thủ túc của trẫmthì trẫm sẽ nhân từ nương tay với ngươi!” Hắn ta giết chết huynh trưởng Vu Văn Hiên của mình, mẫu hậu hắn bởi vìbi thương quá độ, cũng rời khỏi nhân thế vào nửa năm trước, món nợ nàyhắn còn chưa tính với Phi Hoa Ngọc đâu! “Ta há có thể sợ ngươi mang tới một tiểu đội nhân mà!” Phi Hoa Ngọc liếc mắt nhìn mười mấy người sau lưng Vũ Văn Tinh, cười khinh miệt nói,“Khoắc lác vô sỉ, chổ này của ta có nhiều thị vệ như vậy ngươi muốn sanbằng hoàng cung Ô Quốc của ta, chỉ sợ không phải là một việc dễ dàng!” Coi như Vũ Văn Tinh thật sang bằng hoàng cung Ô Quốc của hắn, hắn cũng không có biện pháp giao Tiểu Thố nhi cho hắn ta! “Trẫm không muốn dài dòng với ngươi, Bạch Tiểu Thố ở nơi nào, trẫm muốngặp nàng!” Vũ Văn Tinh lại tiến một bước gần Phi Hoa Ngọc, trong mắtphượng như mặc ngọc đều là sát khí lạnh lẽo. Nhưng nếu Phi Hoa Ngọc không chịu ngoan ngoãn giao Bạch Tiểu Thố ra đây, hắn nhất định phải làm hắn ta muốn sống không được, muốn chết khôngxong! “Nói thật cho ngươi biết, Vũ Văn Tinh!” Phi Hoa Ngọc đẩy cung nữ đỡ hắnra, đứng thẳng người, lãnh lệ theo sát Vũ Văn Tinh giằng co, “Ta cũngkhông biết chỗ ở của Tiểu Thố nhi, nếu như ngươi có bản lãnh, tự mìnhtìm đi!” Vũ Văn Tinh, ngươi và ta đều đáng thương, đều không thấy được Tiểu Thố nhi một lần cuối rồi! “Ý ngươi là gì?” Nghe vậy, mắt phượng như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh nguyhiểm nueax hí lên, hung tợn nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, quát, “Con thỏngu xuẩn kia xảy ra chuyện rồi sao?” Không, nàng không có việc gì! Ở trong lòng Vũ Văn Tinh một mảnh hốt hoảng, như trên gương mặt tuấn tú lãnh khốc lại không hề lộ vẻ hốt hoảng. “Tiểu Thố nhi rất tốt!” Phi Hoa Ngọc cười tà một tiếng, trong con ngươidài nhỏ hiện ra quá nhiều hài long, “Chỉ tại trước khi ngươi tới đây,Tiểu Thố nhi đã rời hoàng cung, bên cạnh nàng có tiểu Thanh ngươi cũngcó thể yên tâm!” Vũ Văn Tinh ơi Vũ Văn Tinh, ngươi cũng sẽ ghen tỵ đi, ngay cả ta cũngghen tỵ tiểu Thanh – tên dáng ghết đó có thể hầu ở bên cạnh Tiểu Thốnhi! Vũ Văn Tinh nghe vậy, cũng không dài dòng với Phi Hoa Ngọc nữa, trựctiếp xoay người nhảy lên ngựa của mình, quay đầu ngựa lại, lập tức mangngười rời đi. Con thỏ ngu xuẩn khia chắc vẫn chưa đi xa, có lẽ hắn ra roi thuc ngựa, có thể đuổi kịp! “Vũ Văn Tinh, ngươi tự tiện xông vào hoàng cung Ô Quốc ta, nơi này làchỗ của ta, há lại cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Phi HoaNgọc ghen ghét Vũ Văn Tinh, dĩ nhiên không thể để cho hắn ta đuổi theotìm Bạch Tiểu Thố, vì vậy hắn phái người ngăn cản đường đi của Vũ VănTinh, không cho Vũ Văn Tinh và người của hắn ta rời khỏi hoàng cung. “Phi Hoa Ngọc, ngươi muốn đối nghịch với trẫm phải không?” Vũ Văn Tinhnhảy xuống ngựa, kiếm trong tay trực tiếp đâm về phía thân thể gầy yếucủa Phi Hoa Ngọc, “Vậy thì tốt, hôm nay trẫm và ngươi tính toán rõ rangân oán quá khứ của chúng ta, trẫm, muốn giết ngươi, thay hoàng cung trẫm báo thù!” “Mấy người các ngươi liều chết xông ra, đi tìm vương phi trở về chotrẫm!” Lúc Vũ Văn Tinh sử dụng kiếm đâm về phía Phi Hoa Ngọc, vẫn khôngquên lớn tiếng ra lệnh với thủ hạ của mình. “Cũng tốt, ta cũng nhìn ngươi không vừa mắt lâu rồi, rất muốn giết chếtngươi!” Phi Hoa Ngọc cũng nhặtc kiếm lên đâm tới Vũ Văn Tinh, con ngươidài nhỏ đỏ hồng thành một mảnh. Còn sống cũng là một loại khổ sở, còn không bằng chết đi cho xong!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]