Chương trước
Chương sau
Tuổi của Dạ Lăng Hoàng Du tuy nhỏ, nhưng đến cùng vẫn là hoàng tử, gặp đại sự cũng biết năng nhẹ. Hắn cắn môi: “Phụ hoàng, nhị thần muốn nói chuyện với người.”
Nghe câu này của hắn, người bên cạnh sửng sốt một chút, Chiêu Vũ đế ra hiệu hắn cùng mình đi đến lều vải cách đó không xa, không cho kẻ khác đến gần, lúc này mới lên tiếng: “Nói đi.”
“Mới vừa rồi, thích khách là thấy nhi thần đi lạc mới hướng về phía nhi thần. Nếu không phải có nhị ca, nhi thần nhất định không phải là đối thủ của bọn chúng. Mặc dù nhị ca trúng tên, cũng làm đối phương bị thương nặng, thời điểm bọn chúng hốt hoảng đào tẩu đã làm rơi vật này. Dạ Lăng Hoàng Du khó xử mím môi, móc ra từ trong tay áo một lệnh bài. “Phụ hoàng vẫn là tự mình xem đi"
Chiêu Vũ đế với nhận lấy, liếc mắt liền thấy được chữ Trữ ở trước lệnh bài, mở to hai mắt. Ngoại trừ Ngự Lâm quân trong cung, bình thường phần lớn đeo lệnh bài là tư binh của Hoàng tộc hoặc của tư bình trong phủ quan lại. Mà có thể viết chữ “Trữ” ở trên lệnh bài, ngoại trừ vị nhạc phụ Trữ quốc công quyền cao chức trọng kia ra, đầu còn có thể có người ngoài nữa. “Ông ta thật to gan!”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên lão Thất bị ngộ hại, thậm chí lần trước còn dính líu đến lão tam mà hắn thương yêu nhất. Qua một hồi lâu, Chiêu Vũ đế mới trầm trọng, thở ra một hơi. Hắn chăm chú nắm lấy lệnh bài kia, giấu ở trong tay áo: “Chuyện hôm nay, không thể nói cho bất kỳ ai biết cả"
Dạ Lăng Hoàng Du không cam tâm nhìn Chiêu Vũ đế một chút, chạm phải ánh mắt của hắn, Dạ Lăng Hoàng Du lại ủy khuất củi thấp đầu: “Vâng".
Cho dù hắn tuổi nhỏ cũng phải biết, muốn động đến Trữ quốc công cũng không dễ dàng. “Phụ hoàng, nên ra ngoài thôi.”
Tất cả mọi người đều nhận ra Chiêu Vũ đế và Dạ Lăng Hoàng Du sau khi đi ra khỏi lều thì thần sắc càng nặng nề hơn. Tên phụ trách tuần tra toát mồ hôi lạnh, lĩnh tội: “Vi thần giám sát không nghiêm, khiến hai vị hoàng tử sợ hãi, còn làm hại Nhị điện hạ bị thương, tội không thể tha. Xin Hoàng Thượng giáng tội "
“Không cần tra xét nữa.”
Chiêu Vũ đế quơ quơ ống tay áo, hai con người lạnh lẽo. “Lăn xuống đi"
Mai Ngọc Dương từ đầu đến cuối cúi thấp đầu, lúc này đã xử lý không sai biệt lắm, cực nhanh chóng vá lại vết thương. Nàng cho người tìm quả trị liệu có thể thanh nhiệt tới đắp lên cho Dạ Lăng Thu Hiền, lúc này mới rút hai cây châm kia, nói nhẹ: “Được rồi.”
Dạ Lăng Thu Hiền nháy mắt một cái, nhìn chằm chằm vào động tác của nàng, đáy mắt lướt qua sự ngạc nhiên không thể che giấu. Lúc trước chỉ là nghe nói, nhưng chân chính trải qua mới biết được y thuật của vị Tứ đệ muội lại cao siêu như vậy. Xem ra, sau này không thể không đề phòng người này.
Ha phi nhìn thấy máu chảy đỏ tươi dưới tấm vải trắng kia, nước mắt thoắt cái đã lặn xuống, áy náy và đau lòng trỗi dậy, đan xen trong lòng nàng. Thế mà lúc trước bà ta còn nghi ngờ đứa con nuôi của mình là hung thủ hạ độc con trai ruột của bà ta, nhưng lúc này mạng của Du nhi là do hắn cứu, sao hắn lại hại lão Thất được! Hạ phi nghĩ tới đây, thẹn không dám nhìn hắn, chỉ có thể ở đứng cẩn thận ở bên cạnh, lo lắng hỏi: “Hiền nhi, còn có chỗ khác không thoải mái không, nói cho mẫu phi"
Dạ Lăng Thu Hiền thuận theo mà nhìn bà ta: “Mẫu phi đừng lo lắng, hài nhi không có chuyện gì, dưỡng thương mấy ngày sẽ tốt thôi.”
“Khi về mẫu thân sẽ để làm cho con chút canh bổ để dưỡng thương” Thấy được sự cảm kích và trìu mến của bà ta rất rõ ràng, Mai Ngọc Dương không nói một lời. Những người khác bên trong bãi săn cũng không biết đã xảy ra biến cố này, chờ canh giờ đến lần lượt trở về, mới biết đã xảy ra chuyện lớn như thế. Đám người bản được nhiều con mỗi nhất đều lập tức không còn hứng thú, dần dần bị bối rối thay thế. Có điều dựa theo quy tắc, lễ quan vẫn thống kê số con mỗi mà mỗi người săn được, nơm nớp lo sợ báo cáo với Chiêu Vũ đế “Hoàng Thượng, năm nay người đứng đầu chính là Tứ vương gia".
Sắc mặt Chiêu Vũ đế hơi dịu xuống, ném một ánh mắt khen ngợi về phía Dạ Lăng Chi Nguyệt:“Rất tốt, sẽ có thưởng”
Mai Ngọc Dương không nghĩ tới Dạ Lăng Chi Nguyệt lợi hại như vậy, đám người trở về mới rũ mi: “Huynh được đấy, hạng nhất liền.”
Hắn cười như không cười liếc nàng một chút: “Đi, muốn Càn Khôn Châu cử việc nói thắng, đừng vòng vo"
Nghe giọng điệu này, nói không chừng hắn thật sự sẽ cho nàng. Mai Ngọc Dương có hơi vui vẻ, nhưng nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, nàng lại lâm vào trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.