Chương trước
Chương sau
Bãi săn rất lớn, vị trí chỗ Dạ Lăng Hoàng Du lại cách nơi tập trung khá xa, địa hình nơi đây lại hẻo lánh, nhất thời không có cách nào thu hút sự chú ý của người khác.
Tuy nhiên những thị vệ do Hạ phi an bài bảo hộ Dạ Lăng Hoàng Du nghe thấy tiếng la đều chạy đến, nhìn thấy vết tích đánh nhau trên mặt đất đều hoảng sợ, phát hiện Dạ Lăng Thu Hiền bị thương thì càng chấn kinh hơn.
Họ vội dìu Dạ Lăng Thu Hiền lên ngựa, ra sức thúc roi phóng về phía sân nhà.
Thời gian săn bắn đã diễn ra được hai canh giờ, trong rừng thi thoảng truyền đến tiếng tiếng la hét vui mừng khi săn được thành quả, tất cả mọi người bàn tán cuộc cạnh tranh năm nay so với năm ngoài kịch liệt hơn nhiều.
Bỗng nhiên có một tiểu đội phóng như bay đến, người đâu kích động hô lớn. Truyền thái y, mau truyền thái y”
Hạ phi tinh mắt, lập tức thấy được gương mặt quen thuộc, không phải là người mà nàng đã an bài đi bảo vệ lão Thất sao, chẳng lẽ lão Thất đã xảy ra chuyện gì?
Nàng vội vàng đứng lên, Chiêu Vũ Đế cũng ngồi không yên, đứng lên khỏi ghế.
Chỉ nghe có người đến báo: “Hoàng thượng, không tốt rồi, trong rừng có thích khách, Nhị điện hạ bị trúng tên".
Dạ Lăng Bắc Sơn nghe được rõ ràng, trong lòng không khỏi khẩn trương, sắc mặt trầm trọng nhìn về phía Mai Ngọc Dương “Tại sao Nhị ca lại là người bị trúng tên?"
Mai Ngọc Dương cũng cảm thấy sự tình không thích hợp, bước nhanh về phía trước.
Mai Ngọc Linh đứng bên cạnh, nhìn thấy nàng tiến lên liền cười nhạo một tiếng: “Đồ ngu xuẩn này thực sự cho rằng bản thân là thần y, chỗ nào náo nhiệt đều phải đi lên trước góp vui".
Dạ Lăng Bắc Sơn nhìn nàng ta với ánh mắt cảnh cáo “Ngũ vương phi nói ai ngu xuẩn?”
Mai Ngọc Linh ngượng ngùng nuốt nước miếng: “Tam ca, ta, ta chỉ nói giỡn vậy thôi.”
“Đừng có lần sau, bổn vương sẽ bảo với mẫu hậu bảo bà giáo huấn lại quy củ cho ngươi. Tuy rằng hắn là thái tử đã phế, tuy nhiên khí chất vương giả của một thái tử đã thấm sâu vào trong người, Mai Ngọc Linh bị hắn nhìn chăm chăm, không hiểu sau phía sau lưng thấy rét run.
Ngự y đã đi lên phía trước bắt mạch cho Dạ Lăng Thu Hiền, sau khi nhìn thấy mạch tượng, sắc mặt trở nên lo lắng: “Không tốt, tên này chứa độc, mũi tên đã cắm sâu vào xương vai.”
Mỗi buổi đi săn đều có thái y đi theo, nhưng hòm thuốc của họ chỉ đựng những loại thuốc chữa vết thương ngoài da, những loại thuốc giải độc mang rất ít, điều này khó tránh khỏi rơi vào tình thế khó giải quyết.
Chiêu Vũ đế như nghĩ đến cái gì, kéo Mai Ngọc Dương ra khỏi đám đông. “Tứ vương phi, ngươi tới xem xét thử. Nhất định phải chữa trị cho nhị hoàng tử.
Mai Ngọc Linh nhìn về phía Chiêu Vũ đế bằng đôi mắt khó tin, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm trong lòng, phụ hoàng bị điên rồi sao, sao lại có thể để cho một nữ nhân chữa trị cho Nhị hoàng tử. Trong lòng Mai Ngọc Dương không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt liếc nhìn Dạ Lăng Thu Hiền.
Nàng đã nhiều lần nghe Dạ Lăng Chi Nguyệt cùng Dạ Lăng oBắc Sơn nhắc tới vị Nhị ca này, biết được hắn là một người cư xử vô cùng khéo léo.
Có lẽ là vì địa vị đặc biệt nên hắn có sự quan sát nhạy bén hơn người bình thường, hiểu rõ được tính tình của từng người mà đối đáp, vì thế mà rất được lòng người.
Chẳng hiểu sao lúc này khi đã trúng độc, hắn vẫn có thể nhìn thấy người bước đến là Mai Ngọc Dương còn lễ phép mở miệng “Tứ đệ muội, làm phiền muội rồi. Bổn vương cũng không nghĩ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, muội cứ cố gắng hết sức, nếu thực sự không có cách, Nhị ca cũng không oán trách muội. Nói xong, hắn còn phun ra một ngụm máu, sắc mặt hiện lên sự thống khổ"
Mai Ngọc Dương sai người ghép bàn lại thành một cái bàn vuông, bảo thị vệ khiêng Dạ Lăng Thu Hiền lên cái bàn lớn đó.
Nàng nhanh nhẹn tiến đến mở tấm vải đang che miệng vết thương của Dạ Lăng Thu Hiền ra, không biết lấy cây châm từ đầu ra đưa tới gần vết thương: “Hiện tại, muội phải tiến hành rút mũi tên này ra, tuy nhiên muội đã châm cho huynh một cây kim gây tê, sẽ không đau đớn".
Nói xong bàn tay nàng liên dùng lực kéo dọc mũi tên ra, để lại một lô hồng trên da thịt, mọi người có mặt ở đây đều nhìn nàng bình tĩnh rút mũi tên ra bằng ánh mắt sợ hãi, trong nhất thời máu loãng ào ạt chảy ra.
Nàng lấy một năm thảo dược đắp vào vết thương, rất nhanh máu liên ngừng chảy
Ngự y nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi Vương phi, đây là thuốc giải độc sao?”
“Không phải.”
Nàng lấy ra một lưỡi dao từ trong hộp thuốc của thái y: “Vừa rồi chỉ là cầm máu, bản cung cũng không có cách giải độc, muốn giải độc, chỉ có thể đem độc tố ở trong xương tủy lấy ra.”
Nàng đã gặp không ít tình huống trúng độc còn nghiêm trọng hơn thế này, giọng nói của nàng nhẹ nhàng cùng điềm tĩnh khiến những người bên cạnh đều cảm thấy sửng sốt.
Lúc này Dạ Lăng Hoàng Du khóc lóc bước lên phía trước: “Nhị ca, đều là đệ hại huynh, nếu không phải vì cứu đệ, huynh cũng sẽ không xảy ra chuyện".
Hạ phi vừa nghe thấy những lời này nhất thời đứng ngồi không yên: “Du, con nói cái gì vậy? Chẳng lẽ thích khách nhằm vào con? Là Nhị ca cứu con sao?”
Mai Ngọc Dương lấy ra một con dao, biểu cảm trên mặt khó đoán nhìn Dạ Lăng Thu Hiền một cái.
Tuy nhiên nàng cũng không biểu hiện quá rõ trên mặt, lưỡi dao vừa đi vào, liền thấy xương vai là một mảnh đen, không nhanh không chậm lược bỏ hết phần máu đen.
Chiêu Vũ đế không khỏi nhìn về phía Dạ Lăng Du “Lão Thất, vừa rồi ở trong rừng đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho trẫm nghe.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.