Chương trước
Chương sau
Thân phận của nàng thấp lại không có chỗ dựa, càng cứng rắn thì càng tự chuốc xui xẻo.
Hai người vội gật đầu: "Dạ."
Yến Xu lại nói: "Đi lấy bữa sáng cho ta trước, sắp chết đói rồi."
Vừa mới sáng đã bận rộn, đợi nàng ăn no, nvẫn là nên tranh thủ thời gian viết quyển sách mới tốt, dù sao phát triển một kỹ năng khác, nhiều thêm một lối thoát.
Nhẫn Đông nhanh chóng đáp lại, vội vàng đi tới Thượng Thiện giám, không bao lâu đã mang bữa sáng quay lại, chỉ có bánh chỉ bạc, xíu mại thịt dê, cháo bí đỏ, và hai món dưa cải khác.
Người đói thì khẩu vị cũng tốt, Yến Xu gió cuốn mây tan quét sạch bữa sáng, ngay sau đó liền vùi đầu sáng tác sự nghiệp lớn.
Khụ khụ, trải qua mấy năm cố gắng, tác phẩm đầu tay cũng sắp hoàn thành rồi.
Chăm chú một hồi, không biết qua bao lâu, lại nhìn thấy Nhẫn Đông đi vào phòng, một bộ dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Chủ tử..."
Yến Xu hoàn hồi từ trong giấy bút, hỏi: "Thế nào?"
Nhẫn Đông tức giận nói: "Chỗ nội vụ còn cắt than sưởi của chúng ta, nói là hôm nay vừa khéo phát hết rồi, kêu khoảng hai ngày sau lại đến lấy, vậy hai ngày này là muốn chúng ta chết rét sao?"
Yến Xu hiểu rõ, suy nghĩ một chút nói: "Còn có chút hàng tích trữ, ta cùng các ngươi chia nhau một chút là được, hơn nữa mặt trời ban ngày tốt, tiết kiệm chút than cũng được."
Nhẫn Đông bĩu môi nói: "Vậy ban đêm thì phải làm sao?"
Yến Xu đảo mắt: "Ban đêm...nói sau đi."
A, người kia đã tới hai ngày liên tiếp, có phải tối nay còn muốn tới không?
~~

Đêm đến, cung Càn Minh đèn đuốc sáng rực.
Bên trong ngự thư phòng, quân vương đang ngồi trước bàn dài xem tấu chương, Ngự sử và mấy vị đại thần cung kính chờ ở một bên.
Xem lướt qua sổ con một lần, Vũ Văn Lan đang muốn đưa tay cầm bút phê chuẩn, đúng lúc lộ ra vết thương băng bó ở mặt bên.
Mấy vị đại thần ngừng một lát, lập tức bước lên hỏi thăm.
"Tay của bệ hạ làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị thương?"
"Bệ hạ có truyền Thái y chưa? Tình hình vết thương như thế nào?"
"Tại sao bệ hạ lại bị thương?"
Vũ Văn Lan thuận miệng nói: "Sáng nay luyện kiếm vô tình cắt trúng, không có gì đáng ngại."
Vừa nói vừa nhanh chóng viết xuống vài nét bút, đưa sổ con cho mọi người nói: "Lui xuống đi."
Đám đại thần đáp lời, lần lượt cầm sổ con của mình lui ra, cuối cùng trong điện cũng an tĩnh lại.
Ngự tiền thái giám Phú Hải suy nghĩ trong lòng: [Hắc, cũng không biết là vị mĩ nhân nào cắn, bệ hạ còn thay nàng giấu giếm, xem ra là coi trọng.]
Vũ Văn Lan liếc ông ta một cái: "Ngươi cũng lui ra đi."
Quay đầu lại truyền tiểu thái giám Phú Bảo vào, hỏi: "Hôm nay Vĩnh An điện như thế nào?"
Phú Bảo thành thật nói: "Bẩm bệ hạ, Lý Mĩ nhân vẫn không ra khỏi cửa điện như thường, chỉ là không biết vì sao, chỗ nội vụ lại cắt giảm son phấn và than sưởi ở cung Lý Mĩ nhân. Phải rồi, hôm nay Vương Chiêu nghi còn đưa người tới, cũng không biết đã nói cái gì với Lý Mĩ nhân, lúc rời đi còn nổi giận đùng đùng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.