Chương trước
Chương sau
Vũ Văn Lan lần đầu phát hiện, có người biết bí mật của hắn.
Hắn giương mắt nhìn nữ tử tầm thường ngồi ở một góc xa xa kia.
Rốt cuộc nàng là ai?
Cũng không lâu lắm, chúng phi tần phát hiện, hình như Hoàng đế vẫn cứ nhìn đến một chỗ nào đó.
Nhìn theo tầm mắt, thấy được trên một cái bàn đặt gần cửa điện, có hai nữ tử đang ngồi, một người mộc mạc giống như cung nữ, một người thì ăn mặc có thể sánh vai giống như đám người Chu quý phi, Ninh phi.
Tất cả mọi người đều suy đoán.
Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng nói với Yến Xu: "Chủ tử, sao nô tì thấy bệ hạ vẫn luôn nhìn về phía người vậy?"
Yến Xu hoàn toàn không đặt ở trong lòng, chỉ thuận miệng nói: "Không thể nào, có lẽ là nhìn Trương Tài Nhân, nàng ta quá nổi bật mà!"
Vừa nói vừa gắp một miếng cá giấm Tây Hồ trên bàn, ừ, thịt cá mềm non chua ngọt, lại còn thấm cả vị tươi của cua, quả nhiên không tầm thường.
Nghe được giọng nói của hai người Yến Xu, Trương Tài Nhân càng kiên định với suy đoán của mình.
Từ khi Thái hậu đến, Hoàng đế cứ vô tình hay cố ý nhìn đến chỗ này của mình, nàng ta cảm thấy nhất định là hiệu quả do hôm nay mình ăn mặc nổi bậc đem lại.

Gấm vóc một thước ngàn vàng này, cùng với cây trâm khảm đá quý, quả nhiên chính là vẽ rồng điểm mắt.
Chẳng qua khoảng cách vẫn có chút xa, nàng ta vẫn nên nghĩ cách để Hoàng đế nhớ đến mình, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này.
Vì vậy gọi cung nữ tùy thân Xuân Nga đi lấy đàn tỳ bà đến, ôm đi đến giữa đại điện, mở miệng nói: "Hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, thần thiếp nguyện ý vì bệ hạ thái hậu hiến một khúc, chúc hai vị phúc trạch an khang."
Đừng nói, đàn tỳ bà kia nạm đầy đá quý, cùng với cách ăn mặc của nàng ta, đúng là càng tôn vẻ đẹp lên.
Trong mắt đám người Chu quý phi, Ninh phi, Lệ tần gần như bốc lửa, trong lòng tràn đầy ghen tị nguyền rủa.
Trong lòng Vũ Văn Lan không bình tĩnh: "Chuẩn."
Cung nhân vội vàng mang lên một cái ghế, Trương Tài Nhân ôm đàn ngồi xuống, ngón tay đặt lên dây đàn, mở miệng hát.
"Một cây trúc tím xanh thẳng, chàng tặng cho ta làm tiêu..."
Không nghe không biết, thì ra Trương tài nhân hát là bài có giai điệu của Giang Nam, giai điệu uyển chuyển, tiếng hát nhẹ nhàng bay bổng, còn là dùng lời của Tô Châu, quả thật làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Một khúc ca này, mọi người không thể không khen ngợi.
Thái hậu còn cố ý hỏi: "Ngươi là người Giang Nam?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.