Chương trước
Chương sau
Đây là tiếng người sao? Nàng vất vả lắm mới có được một thân thể khỏe mạnh, chẳng lẽ cứ nhắm một mắt mở một mắt sống qua ngày?
Hệ thống: [So sánh xuống, biết được chuyện tốt hơn không biết. Chuyện cũng đã định, ngươi cứ từ từ.]
Yến Xu: [...]
Ăn dưa lâu như vậy, lần đầu tiên ăn đến mình, hơn nữa còn lớn như vậy, thật làm cho người ta có chút bất ngờ luống cuống tay chân không kịp đề phòng.
Đến mức ly trà đang cầm còn chưa uống, đã rơi xuống đất, phát ra một tiếng đinh đương giòn dã.
Lúc này Thái hậu còn chưa đến, tiệc chưa bắt đầu, trong điện rất yên tĩnh, một tiếng động này khó tránh khỏi làm cho người ta chú ý đến.
Mấy nữ nhân ngồi đầu vội vàng liếc mắt qua, đợi đến khi thấy được lối ăn mặc không có cảm giác tồn tại của nàng, thậm chí còn không rực rỡ bằng đám cung nữ của Chu Quý Phi Lệ Phi, mới quay đầu lại không nhìn nữa.
Chỉ có Trương Tài Nhân ngồi chung bàn thấp giọng nói: "Còn chưa mở tiệc, Lý tỷ tỷ đã say rồi? Chỉ sợ bệ hạ không nghe được đâu."
Yến Xu lười để ý đến nàng ta.
Bây giờ cuối cùng nàng đã biết tại sao Hoàng đế chưa bao giờ đặt chân vào Hậu cung, đây chính là dù muốn vào cũng không được!
Lúc này chỉ có nàng là có thể nhìn thấu được sự tang thương này.
Cung may nàng không giống mấy người dùng sức ngươi chết ta sống theo đuổi mục tiêu không thể nào thực hiện, quả nhiên buông tha sớm như nàng tương đối thoải mái.
Cung nữ yến tiệc đổi một ly trà khác, tất cả lại khôi phục bình thường, ngồi phía trên xa xa, Vũ Văn Lan thu hồi tầm mắt lại.

So sánh với những phi tần ăn mặc lòe loẹt như chim tước như đèn lồng kia, trái lại hắn cảm thấy nữ tử tay chân vụng về kia nhìn có chút thoải mái.
Chỉ là vì sao lại làm ngã ly trà? Chẳng lẽ cố ý hấp dẫn sự chú ý của hắn?
Chỉ tiếc cách quá xa, hắn không thể đọc được tiếng lòng của nàng.
Lúc này, chỉ nghe bên ngoài điện truyền đến một tiếng gọi: "Thái hậu giá lâm..."
Yến Xu đứng dậy đón, phi tần cả điện cũng vội vàng hành lễ: "Cung nghênh thái hậu."
Hai mẹ con gặp nhau giữa đại điện, Vũ Văn Lan dừng chân, tôn kính nói: "Cung nghênh mẫu hậu."
Đừng nói, giọng nói này hùng hồn mát lạnh, nghe vào hết sức thoải mái, hiếm khi cách gần như vậy, Yến Xu nắm lấy cơ hội vội vàng liếc nhìn gương mặt kia một cái.
Ồ...
Cái gì mà con rồng con phượng, từng cử chỉ như trang nghiêm sạch sẽ, ngọc thụ lâm phong, sáng sủa chói mắt...
Từ ngữ hình dung cái đẹp biết trong hai đời của nàng, đang từ từ hiện ra.
Lời đồn không giả, quả thật là một mỹ nam!
Nhưng đáng tiếc nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.