*Lọc cọc...lọc cọc...* Tiếng nghe ngựa đi trên phố.
Trời à, nhức đầu quá! Não của tôi. Nơi quái quỷ này đây. Cao cao, bằng gỗ, chỗ nào đây. Không lẽ... HÒM... chết tôi rồi! Tôi chết rồi sao? Lão thiên gia trêu ngươi.
" Ấy! Phu nhân! Đứa bé tỉnh lại rồi!" - Tiếng một người phụ nữ phát lên.
Gương dịu hiền ghé đến nhìn rồi bế đứa trẻ lên vỗ về cười nói. Đường đi có chút khó khăn, cảm giác cứ lắc lư không thôi. Bên ngoài còn có tiền cười nói rôm rả của người đi đường.
" Cái chuyện quái gì đây?" - Giản Sơ Mạn thầm tự nghĩ.
Cô muốn khóc thét lên nhưng được, cơ thể này còn rất nhỏ, chỉ có thể phát ra tiếng ứ á hoặc khóc, không thể làm gì hơn.
" Nữ nhi của ta, mẫu thân xin lỗi. Kiếp này ta đã tính sai một bước, nếu con là nam nhi thì tốt. Vinh hoa phú quý đều thuộc về con...." - Giọng một người nữa vừa yếu ớt vừa có chút rưng rưng nước mắt nói. Bà ấy tiến lại ôm lấy Giản Sơ Mạn, cúi đầu khẽ khóc, không nói nên lời.
" Phu nhân! Người đừng khóc nữa, người vừa sinh xong cơ thể còn rất yếu. Xem như số trời đã định, đứa trẻ này chỉ có thể nhờ vào may mắn của nó để sống tiếp thôi. Giữ nó lại, mới chính là tạo nghiệp! A Nguyệt tin, nếu như nó thật sự con bé có thể lớn lên như cách kì diệu mà pháp sư nói... có lẽ đó là số mệnh không thể cải. Chúng ta chỉ là giúp con bé tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919299/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.