Mưa bắt đầu đổ xuống, ngày càng nặng hạt ngày càng nặng hạt. Không khí ảm đạm kèm theo chút bi thương bao phủ xe ngựa. Bên trong phu nhân trẻ tuổi ôm đứa trẻ khóc đầy thống khổ, mưa dường như đang khóc cùng với bà ấy. Cô nương A Nguyệt cố hết sức chấn an phu nhân, bảo bà ấy hãy bỏ đi đứa trẻ. Dù lời nói có phần ác độc và lạnh lùng nhưng mà sắc mặt của cô ấy cũng đã sắp không giấu nổi. Chỉ có phụ nữ mới hiểu nổi đau mất con là như thế nào.
" Phu nhân! Người buông đứa trẻ này ra đi. Trời đang mưa, đầy là thời điểm thích hợp nhất. Chúng ta không thể để người của hắn phát hiện được." - A Nguyệt cố kiềm cảm súc và sắc mặt của mình lại, đặt tay lên vai phu nhân lạnh lùng nói.
" Đừng mà đừng mà! Tôi vẫn còn chưa lớn mấy người bỏ lại tôi trong mưa thì làm sao có ai phát hiện được. Tôi sẽ chết đó! Tôi xin các người đừng mà!" - Giản Sơ Mạn sợ hãi và liên tục nói trong đầu mình. Cùng lúc đó cô cũng dùng thân hình đứa trẻ khóc ré lên.
Phu nhân đã rất tiều tụy, nhìn đứa con mới lọt lòng của bà. Bà thật sự không đành lòng. Bà ôm chặt Giản Sơ Mạn lần cuối vỗ về rồi hôn lên trán cô một cái:"... Nữ nhi ngoan!... Đừng khóc nữa. Mẫu thân có lỗi với con. Sau này, nếu như con thật sự có thể sống tiếp và tìm lại ta. Nếu con muốn, chỉ cần ta còn sống, ta nguyện làm tất cả để bù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919298/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.