" Các ngươi bè lũ một giuộc muốn diệt trừ Trương gia bọn ta. Hạ Thất Phượng, hôm nay ngươi thắng đừng nghĩ mình giỏi, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa bị bỏ rơi được Hạ gia mang về nuôi dưỡng mà thôi. Có mẹ sinh không có mẹ dưỡng mới có con người tàn độc như ngươi. Bọn ta khinh! " - Bọn họ hết lời chối liền cãi cố, đổi trắng thay đen.
* Ha...ha...ha...* Hạ Thất Phượng cười phá lên đầy ma quái.
Khuôn miệng cười một cách sắc sảo, như loại ý cười đẹp đẽ nhưng sẽ rất nhanh như một con dao lấy mất mạng người. Đôi mắt phượng to đen láy với đuôi mắt đẹp tuyệt mỹ này lại toát ra một cảm giác ớn lạnh và khinh bỉ đến lạ. Cô ta nhẹ nhàng tiến lên phía, đứng tới trước mặt họ.
" Tàn độc?... Tới bây giờ mới nói câu này. Vậy lúc các ngươi cướp đồ của ta, phá lều đốt lều của ta có từng nghĩ qua...ta là con người như nào chưa?" - Hạ Thất Phượng dùng cách nói tà mị, vừa có chút nhẹ nhàng vừa nguy hiểm chết người nhưng lại nói một cách rất nhẹ nhàng.
" Thất Nhi! Ta biết con đau lòng nhưng không thể động thủ được. Nhẫn nhịn!" - Nhan Linh Lung nhìn cô với ánh mắt đầy lo sợ nói.
" Nhịn?! Lại nhịn đến khi nào? Loại được cha mẹ cưng chiều như các ngươi có từng trải qua cảm giác ôm lấy một món đồ, coi nó là niềm tin cuối cùng để sống tiếp chưa?... Nhịn!! Ta có thể 100 năm 1000 năm không vấn đề. Vì sao ta đã nhịn nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919271/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.