Chương trước
Chương sau
" Các ngươi bè lũ một giuộc muốn diệt trừ Trương gia bọn ta. Hạ Thất Phượng, hôm nay ngươi thắng đừng nghĩ mình giỏi, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa bị bỏ rơi được Hạ gia mang về nuôi dưỡng mà thôi. Có mẹ sinh không có mẹ dưỡng mới có con người tàn độc như ngươi. Bọn ta khinh! " - Bọn họ hết lời chối liền cãi cố, đổi trắng thay đen.

* Ha...ha...ha...* Hạ Thất Phượng cười phá lên đầy ma quái.

Khuôn miệng cười một cách sắc sảo, như loại ý cười đẹp đẽ nhưng sẽ rất nhanh như một con dao lấy mất mạng người. Đôi mắt phượng to đen láy với đuôi mắt đẹp tuyệt mỹ này lại toát ra một cảm giác ớn lạnh và khinh bỉ đến lạ. Cô ta nhẹ nhàng tiến lên phía, đứng tới trước mặt họ.

" Tàn độc?... Tới bây giờ mới nói câu này. Vậy lúc các ngươi cướp đồ của ta, phá lều đốt lều của ta có từng nghĩ qua...ta là con người như nào chưa?" - Hạ Thất Phượng dùng cách nói tà mị, vừa có chút nhẹ nhàng vừa nguy hiểm chết người nhưng lại nói một cách rất nhẹ nhàng.

" Thất Nhi! Ta biết con đau lòng nhưng không thể động thủ được. Nhẫn nhịn!" - Nhan Linh Lung nhìn cô với ánh mắt đầy lo sợ nói.

" Nhịn?! Lại nhịn đến khi nào? Loại được cha mẹ cưng chiều như các ngươi có từng trải qua cảm giác ôm lấy một món đồ, coi nó là niềm tin cuối cùng để sống tiếp chưa?... Nhịn!! Ta có thể 100 năm 1000 năm không vấn đề. Vì sao ta đã nhịn nhục đến mức đó mà các ngươi vẫn còn không buông tha.... Ngọc đó là giới hạn sức chịu đựng của ta, nó vỡ rồi, sự nhịn nhục trong ta bị các ngươi phá vỡ rồi, vậy thì cứ từ từ lãnh đủ đi... Nói! Mảnh vỡ ở đâu, còn không hôm nay ta cho Trương gia các người, TOÀN TỘC BỒI TÁNG!"

Gằn giọng đay nghiến câm phẫn, phải dùng một từ để nói thì thật khó. Giọng của cô ta lúc này như một người bị đẩy xuống vực sâu không có một chút ánh sáng, trong mắt chỉ ý niệm chém giết. Nghe cô ta nói chúng đệ tử đều phải tái mặt, run cầm cập vì sợ hãi.

" ặc...oc...B...bỏ..bỏ tay... bỏ tay ra." - Tiếng nam nhân ú ớ.

" Thất Nhi! Bỏ tay ra. Định thần!" - Nhan Linh Lung lúc này đã có chút hoảng loạn vội can ngăn.

Hạ Thất Phượng ánh mắt vô hồn, một tay bốp lấy cổ của phế trưởng môn nhất bỗng lên cao. Lực tay cũng thật tốt, một nữ nhân lại có thể mạnh đến như vậy.



" Trời ạ, chỉ nhìn thôi mà cổ mình sắp nghẹt chết rồi!" - Nội tâm bé gái 5 tuổi Mạn Mạn vô cùng sợ hãi, đến thở cũng không dám thở mạnh.

" Hạ Thất Phượng! Ngươi có muốn giết người cũng phải có lý do chính đáng, dù sao thì ngươi cũng chỉ là thượng phẩm, huynh ấy là phương diệc sắp phi tiên. Chuyện này bẩm lên hoàng đế, xem Hạ gia các ngươi ăn nói thế nào với thiên hạ!" - Đệ tử Trương gia lần lượt đe dọa nhưng không một kẻ dám tiến lại gần, chỉ biết lùi ra xa.

" Lý do!? Vậy thì để ta cho các ngươi một lý do, bảo đảm cả tộc của ngươi cũng phải chết chứ không riêng ngươi. " - Hạ Thất Phượng đột nhiên phì cười thích thú, nhẹ nhàng nói.

" Ngông cuồng!" - Bọn họ liền run sợ ra mặt nhưng vẫn cố chửi lại.

" Xin hỏi, tại vị 8 năm. Vì sao Minh Quang trụ không sáng? Vì sao Bể Minh Quang không còn nước? Vì sao đài Minh Quang không thể dẫn nước được nữa? Vì sao phải đặt kết giới bảo vệ xung quanh điện ở?... Vì sao lại làm khó ta?... Và vì sao...giết Tần Dung?" - Một câu được thốt ra sắc mặt của Trương gia lại tái xanh tái đỏ, run sợ lẩy bẩy, thầm chí còn có người bò lết dưới đất mà la hét.

Hạ Thất Phượng vốn đã buông tay từ sớm, không bốp cổ tên kia nữa nhưng hắn vẫn cứ ú ớ, người run quỳ thẳng xuống đất.

" Ngươi nói bậy....ngươi...ngươi..ngươi đặt điều! Ta không có làm gì cả. Bọn ta không có làm gì cả." - Người Trương gia cứ như mắc bệnh, cấm mặt xuống đất quỳ lạy tứ phương, mắt thì lờ đờ cứ lẩm nhẩm nói đầy run rẩy.

" A Phượng! Đúng rồi kìa, vậy là lời người kia nói là đúng. Các ngươi dám tại ngọn núi này ***** *** vô độ, giết người diệt khẩu rồi luyện tà thuật để gia tăng pháp thuật. Iz Kinh tởm." - Tiểu Ái cũng chỉ biết rùng người nói.

" Chuyện gì chứ?" - Tất cả chúng đệ tử đều kinh sợ bội phần.

Tà thuật và *** loạn vốn là hai điều đại kỵ của giới tu tiên. Không cấm yêu đương nhưng không được quá phận, phải theo lễ nghĩa. Còn tà thuật, thứ nhem nhuốc hắc ám mà chỉ cần bị phát giác chính là họa diệt tộc.

* Ầm * Kết giới bao quanh lần lượt đổ rạp xuống.



" Đừng đừng đừng... Ta xin ngươi, ta sai rồi. Ả vẫn còn ngoài đó, ả sẽ đến đòi mạng bọn ta. Đóng kết giới lại đi. Ta nhận ta nhận, ta sai rồi. Bọn ta không tốt. Ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, nể tình bọn ta từng làm nhiều việc vì chính đạo, tha cho bọn ta một mạng đi!" - Mấy tên đó liền lập tức bò lại dưới chân của Hạ Thất Phượng mà van xin, khóc lóc nơm nớp lo sợ.

" Ta nói rỗi, hôm nay thứ muốn là mạng của các ngươi, bồi táng theo Lệnh Ngọc của ta. Tiểu Ái, thả Tần Dung ra." - Hạ Thất Phượng cười khinh miệt nói.

Ánh mắt chính đầu hoảng loạn cầu xin, Tiểu Ái chỉ bình thản kéo dây mở chiếc túi nhỏ lấy từ trong tay áo. Một đám mây đen kéo tới, một nữ nhân tóc tai xuề xòa đi chân đất, máu chảy từng dòng. Từng bước một tiến lại chỗ họ, hốc mắt đen, mặt mũi tái nhợt. xung quanh là luồng khí lạnh sởn gai ốc. Không những Trương gia, mấy đệ tử các gia phái còn trụ không vững mà té xuống, ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn.

" Trưởng môn...người nhớ ta không?... Ta về rồi đây, những năm qua ta sống rất khổ sở đó!...Ngươi đến chơi với ta đi!" - Nữ nhân đó thều thào tiến lại chỗ phế trưởng môn, áp mặt vào mặt hắn mà nói.

* A * Tiếng la hét toáng lên.

" Trưởng môn, Hạ trưởng môn. Trưởng môn đại nhân... Ta nhận tội ta nhận tội. Bọn ta hoang *** cuồn loạn, bọn ta dùng cô ta luyện tà thuật để gia tăng pháp thuật. Ta sai rồi ta sai rồi, ta biết sai rồi. Ta nhận hết, bảo cô ta đi đi. Ngọc.. Đúng rồi, ngọc của ngươi và cả tất cả mọi thứ của ngươi bọn ta ném xuống thác nước. Bọn ta nguyện lặn xuống vớt lên cho ngươi, bảo ả đi đi!" - Đám người đó bâu sát vào cô khóc lóc cầu xin.

" Ngọc vỡ đã vỡ rồi. Đồ vứt cũng đã vứt rồi. Ta không muốn lấy lại. Trương gia à Trương gia, sa trường cũng không thắng nổi ta, tu tiên cũng bại dưới tay ta. Nhưng mà các ngươi sao mà cứ thích chọc trúng ta ấy nhỉ! Mà động trúng ta...là do các ngươi kém may mắn." - Hạ Thất Phượng như một con người khác, tuyệt tình hất tay chúng ra.

" Đạo hữu, bọn chúng đã nhận tội. Xác ta chôn phía tây nam, cách đây 3 dặm. Bùa chú là chúng giấu trong áo. Oan này nhờ có cô giải cho. Mong đạo hữu, giúp ta siêu thoát, khiến bọn chúng phải như ta, sống vất vưởng không nơi nương tựa. Sống không được, chết không xong." - Tần Dung lòng đầy câm phẫn nói.

" A Phượng giỏi quá!... Cho chúng chết đi!" - Tiểu Ái thích chí nói.

" Đưa chúng ra rừng, để linh thú dạy chúng. Lam Lan điều tra thêm về việc này, 3 ngày nữa cho người trình bên hoàng đế. Đuổi cùng giết tận cho ta." - Hạ Thất Phượng ánh mắt như nhớ tới việc gì, rất tức giận nhưng cố kìm lại đay nghiến nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.