Chương trước
Chương sau
" Trưởng môn đừng! Xin hãy để ta thay người giáo huấn nó." - Giang Kiệt nhìn về phía Hạ Thất Phượng khẩn thiết nói.

" Huynh im miệng đi!... Kẻ thất bại như huynh, không có tư cách để đấu với đệ đâu!" - Giang Thành ngang ngược nói.

Không khí lại càng trở nên lạnh lẽo. Không phải... à không... là luôn nghĩ, từ trước đến giờ mọi người luôn nghĩ, Giang Thành tuy độc miệng hay chê trách nhưng thật ra rất kính trọng và yêu thương huynh trưởng của hắn. Không ngờ, lại có lúc vô lễ như vầy.

" Đệ " - Giang Kiệt kinh ngạc đến đớ người nói.

" Từ nhỏ huynh luôn ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Trốn tránh trách nhiệm, rồi còn để lại gánh nặng gia đình cho đệ một mình gánh vác. Đệ...đệ...đệ thật sự đã thấy huynh đáng ghét đến tận xương tủy!" - Giang Thành nghiêm túc nói.

Lời này nói ra khiến Giang Kiệt đớ cả người. Cả thân dính chặt dưới đất như sắt tạ bao lấy, thật sự không đứng lên nổi.

Hạ Thất Phượng cũng đâm chiêu nhìn hắn với vẻ thương hại.

" Giang Kiệt! Lui xuống đi." - Hạ Thất Phượng nói rồi tiến về phía trước. Lam Lan và Ngụy Lãng cũng tiến đến đỡ lấy hắn.

" Cuối cùng thì cũng chịu giao đấu!" - Giang Thành đắc ý nói.

" Đừng quá tự mãn, tiến lên đi." - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.

" Được... Không nhãn " - Giang Thành nói rồi liền vào thế tấn công.

Một lượng linh lực vô hình lập tức bao lấy tấn công Hạ Thất Phượng trên diện rộng.

" Lên thôi! Vừa mất linh lực do thẩm án, vừa mới trải qua Nguyệt Tả. Ả ta không thể nào vận dụng được linh lực đâu." - Giang Thành nói lớn.

Đám trẻ Giang gia xông lên bao lấy vòng quanh, chúng đồng loạt ném kiếm của mình lên không trung. Loạt kiếm ồ ạt được phóng ra.

" Được rồi! Thiết Tiếu Vũ!" - Giang Thành tập trung vận linh hét lên.

Một lượng lớn linh lực được giải phóng. Nó tự nắm bắt điều khiển theo quỹ đạo mà đâm xuống liên tục.

" Chỉ có vậy thôi sao?" - Giọng người nữ chán chường thất vọng nói.

Cô nói rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi đống kiếm như chưa có chuyện gì. Ngay cả thân thể cũng không có chút thương tích.

" Sao?_Sao có thể được?" - Mấy đứa trẻ Giang gia có phần kinh sợ nói.

" Chưa xong đâu! Không thủ!" - Giang Thành nói rồi dồn linh lực vào tay, tạo thế trận bát quái điều khiển những thanh kiếm kia nhấc lên, xoay thành hình tròn tấn công Hạ Thất Phượng.

" Haizzz! Tỷ ấy sẽ lại tức điên cho mà coi. Thằng bé bày đã vô tích sự còn tự cho mình thông minh!" - San Vy từ đâu xuất hiện phía sau lưng Giản Sơ Mạn nói.

" Hả ừ ờ... Như thế nào vậy công chúa!" - Sơ Mạn có vẻ sợ hãi nên lại nói lắp.

" Vì đó là Thiết Tiếu Vũ!" - San Vy chỉ đơn giản nói.



* Xẹt * Hạ Thất Phượng thoắt đã đứng ngay trước mặt Giang Thành, khoảng cách còn không tới 50cm.

Điều này kiến cho Giang Thành bỗng chốc mất thế thượng phong. Kinh ngạc mà phân tâm lùi về sau.

Hạ Thất Phượng hai mắt nhắm nghiền. Nhưng có thể thấy nét mặt đã thay đổi, trở nên vô cùng tức giận.

Giang Thành cũng không phải một đứa ngu đần, lập tức lấy lại bình tĩnh rút kiếm ra tấn công đến.

Hạ Thất Phượng cũng không đánh trả. Chỉ nhẹ nhàng tránh đi.

" Chỉ biết lẫn tránh!" - Thằng bé nói rồi ném kiếm lên không trung.

" Xem lần này ngươi chạy đi đâu! Thiết Vũ Sa Trận" - Giang Thành tập trung linh lực điều khiển những thanh kiếm đâm xuống trên diện rộng, dày đặc như mưa sa.

* Ầm * tiếng va đập lớn.

Loạt kiếm rơi hết xuống đất. Một cái cũng không trúng vào người Hạ Thất Phượng.

" Sao có thể?" - Mấy đứa trẻ Giang gia kinh ngạc nói.

" Kiếm chính là thánh vật của mỗi môn sinh Phục Linh Sơn phái." - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

" Nhanh quá! Đòn ban nãy, nếu không có không nhãn thật sự nhìn không kịp!" - Mấy vị phương chủ phương diệc thở gấp nói.

" Bắt lấy một thanh kiếm rồi cảm nhận, một lượt quét hết những thanh kiếm còn lại. Khả năng dùng kiếm này quả thật quá tuyệt!" - Lam Lan liền phân tích

" Đã lâu rồi mới được chiêm ngưỡng!" - Giang Kiệt lại bình thêm một lời.

" 7 tuổi đã được công nhận là thiên tài kiếm thuật. Khác biệt về kiếm đạo của Thất Nhi so với những phương chủ hiện tại là rất lớn, Giang Thành càng không thể bì kịp. Nhưng mà, khả năng này cũng tiến bộ rất xa so với trước. Có lẽ trên chiến trường con bé đã phải khổ luyện rất nhiều." - Nhan Linh Lung nghiêm túc thầm nghĩ.

" Kiếm bảo là dùng tâm, túy, tinh, linh của chính người dùng mà điều khiển." - Hạ Thất Phượng lại nói thêm.

" Đừng huyên thuyên mấy lời vô nghĩa nữa!... Hãy xem đây!" - Giang Thành dù thở dốc do mất sức vẫn cố chút sức cùng của mình đấu tiếp.

* Xẹt * một thanh kiếm vụt tới vô cùng nhanh. Nó nhấm vào tim của Hạ Thất Phượng.

* Keng * tiếng kiếm va đập.

Hạ Thất Phượng chỉ là nhẹ nhàng dùng kiếm chạm vào lưỡi kiếm kia, nó đã vỡ vụng mà rơi xuống.

" Sao có thể?" - Lần này Giang Thành đã thở hồng hộc, không còn có thể thi triển linh lực để phản kháng.

* Rắc ..rắc...rắc...* Tiếng loạt kiếm vỡ vụng.



" Kiếm của ta " - Mấy đứa trẻ đồng loạt gào lên.

" Những tưởng đã xuất hiện một đứa trẻ có triển vọng. Nhưng lại thật kém cỏi tệ hại... Ta còn chưa dùng tới không nhãn!" - Hạ Thất Phượng chán nản rồi mở mắt ra.

Đôi mắt đỏ âu với sát khí đáng sợ. Nó mạnh mẽ đến mức mà người nhìn vào cảm thấy mất hết sức lực, muốn buông xuôi tất cả. Cảm giác run sợ đến ghê người.

" Tại sao chứ? Thiết Tiếu Vũ của ta hoàn hảo đến vậy... Sao ngươi lại hủy kiếm của bọn ta?" - Giang Thành uất nghẹn nói.

" Những kẻ không có kiếm, đều sẽ bị hủy tư cách ở lại đỉnh Phục Linh. Cút hết xuống hạ sơn cho ta!" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.

" Ngươi quá đáng, ngươi hủy kiếm của bọn ta." - Mấy đứa trẻ gào lên trong kinh hãi.

Đối với một tộc nhân của tộc tu tiên,bị đuổi khỏi tông môn của mình chính là điều. sỉ nhục to lớn.

" Kẻ nào dạy Toát Thế Chân Kinh cho bọn trẻ?" - Hạ Thất Phượng gằng từng chữ nói.

Một người phụ nữ run sợ bước ra ngoài.

" Thưa!... Thưa... là tiểu nhân!" - Giọng người đó run run nói.

" Cút xuống hạ sơn!" - Hạ Thất Phượng chỉ đơn giản nói.

Người đó sắc mặt tái nhợt. Không khí nặng nề bao trùm lấy.

" Xin trưởng môn tha cho ta lần này. Ta sẽ cố gắng sửa sai! Ta không dám qua loa cẩu thả nữa. Cầu xin người!" - Người đó lạy lục nói.

" Những kẻ vô dụng, không đáng để người khác phải hao tâm tổn sức... " - Hạ Thất Phượng đay nghiến đáp.

" Giang công tử! Không phải công tử là đứa trẻ thuộc tâm kinh rất rõ sao?... Kiếm bên người đều có nhân tính. Sau thời gian dài sẽ nhận chủ. Chỉ có linh lực tương thích mới có thể thi triển thuật lên nó. Người dùng kiếm của của bọn trẻ, linh lực mạnh yếu khác nhau sẽ gây ra tổn hại. Quá tải sẽ bị vỡ tan! Số kiếm bị vỡ là do người đã tự tay làm ra. Trưởng môn còn chưa hề động linh lực." - Người kia lập tức giải thích.

Lời này làm cho tinh thần Giang Thành đi xuống. Là chính hắn hại người của mình.

" Không thể nào? Vậy Thiết Tiếu Vũ, vậy sao nó có thể được thi triển chứ?" - Giang Thành dại dại nói.

" Gọi Giang Kiệt là kẻ thất bại, ta đã tưởng ngươi rất khá..." - Hạ Thất Phượng thất vọng nói.

" Đọc sách nhiều là tốt, biết về việc dị tộc sau Nguyệt Tả sẽ hạn chế dùng linh lực, thêm cơ thể tỷ tỷ đã cạn kiệt linh lực. Biết về Thiết Tiếu Vũ thì kiến thức cũng không ít. Tiếc là chỉ biết một nửa lại tưởng nắm rõ bầu trời." - Khảm Ngọc tặc lưỡi thở dài nói.

" Cái đó mà gọi là Thiết Tiếu Vũ sao? Không nói ta vẫn tưởng đó là điều khiển kiếm thông thường đấy." - Phong Duật liền châm thêm.

" Giang Thành, đệ tiến bộ rất lớn! Nhưng lại không rõ tường tận. Đệ không thể dùng thuật của chủ đánh lại chủ của nó." - Giang Minh Vãn trầm mặc nói.

" Sao hả?" - Giang Thành như nhớ ra gì đó liền bị kinh động.

" Môn sinh của Phục Linh Sơn phái năm đó đánh bại Hắc thần, đã được phi thăng lên làm thần, Hỏa Thần của Tiêu Yến Hương điện. Và người đó là Phượng Yêu Cơ - Hạ Thất Phượng!" - Giang Kiệt mệt nhoài nhắc lại cho đệ đệ mình hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.