Sau khi nói chuyện với hệ thống trong tiềm thức. Tiểu Sơ Mạn cũng dần tỉnh lại. Khác với cô, sư phụ vẫn bất động, biểu tình không chút thay đổi... Chỉ là nhìn kĩ, sắc mặt tái nhợt. Có là do mấy ngày nay chẳng ăn được gì chăng?
Con bé nhìn sư phụ chăm chú từng li để xem diễn biến của cơ thể, liệu tình trạng có tốt hay xấu đi không!
" Vẫn là ta nên đi nấu ít canh bột cho người!" - Giản Sơ Mạn nhìn rồi mệt mỏi lên tiếng. Cô đứng dậy đắp chân lại cẩn thận cho sư phụ rồi bê thau nước ra ngoài.
* Soạt * Tiếng cửa đóng lại.
Giản Sơ Mạn đã bước ra ngoài và đi được vài bước đến chỗ cất thau.
" Hạ Sơ Mạn, Hạ Vy " - một giọng nói quen thuộc cất lên.
Giọng này tuy quen, nhưng cũng là cảm giác đã lâu không gặp. Giản Sơ Mạn vội ngẩng đầu lên tìm xung quanh.
" Là ta, Tiểu Quang!" - Giọng đó lại nói.
Tiểu Quang?? Hình như là quả cầu phát sáng chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm.
Một tiếng khẽ cười lạnh, Tiểu Quang xuất hiện trước mặt Giản Sơ Mạn
" Có chuyện gì khiến cô phiền não sao?" - Tiểu Quang có chút ma hiểm lên tiếng.
" Có!... Sư phụ của ta..." - Giản Sơ Mạn nói rồi lại có chút buồn.
" Sơ Mạn có thể giúp ta đến cô ta không?... Biết đâu...." - Tiểu Quang thánh thiện nói giữa chừng nhưng hình như là cố ý kéo dài lời để chờ cá mắc câu.
" Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919097/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.