Chương trước
Chương sau
Nói rồi Xuân Thu và Hạ Thất Phượng đi đến bên giường, thử bóp cổ để xác thân ngạc chết ...nhưng mà....

* Vèo * tiếng lướt trong không khí.

" Thôi xong, không chạm được vào thực thể!" - Xuân Thu nhìn thấy tình hình liền mệt mỏi nói.

Hạ Thất Phượng cũng hết sức suy tư. Tuy là hôn lìa khỏi xác nhưng theo lý thường thì chính y vẫn sẽ chạm được vào xác thân của chính mình. Huống hồ bản thân tu tiên lên vị thần, vốn đã có thể chạm vào vạn vật. Đằng này nó lại xuyên qua bàn tay. Không động tới được.

" Đúng rồi!... Ta bị hớp mất một phần hồn!" - Hạ Thất Phượng nhận ra liền nhanh chóng nói lên

" Đúng ra! Vậy phải lấy lại phần hồn đó ngươi có thể chạm được. Mau lấy lại đi!" - Xuân Thu có chút mừng rỡ vì có hướng giải quyết nói.

" Cách lấy lại là..." - Hạ Thất Phượng nói tới đây bỗng dưng trầm lại.

.... Cách lấy lại.... thường thì bắt đầu từ hành động gì thì khi giải chỉ cần lặp lại hành động đó là được.... Vậy cách giải chính là... hôn Sơ Mạn.

" Được rồi ta không biết gì hết! Ta nhắm mắt, ta không nghe thấy gì cả! Các người làm gì thì làm đi!" - Xuân Thu vô cùng ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác nhắm mắt bịt tai lại rồi cũng biến mất

Thấy người đã đi, Hạ Thất Phượng mới bắt đầu hít lấy hít để không khí để bản thân được bình tĩnh... Y nhìn chằm chằm vào Tiểu Sơ Mạn đang vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi... Thật khó ra tay với cái dáng vẻ thiếu nữ 17 này của con bé. Nếu là dáng vẻ như đứa bé 5 tuổi lúc bình thường thì Hạ Thất Phượng có thể tự lừa dối mình rằng đó chỉ là cái hôn yêu của sư phụ dành cho đồ nhi... Dù hơi mất mặt nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.

Nhưng đây đã là lúc nào... còn do dự thì sẽ chết thật. Hạ Thất Phượng cứ như vậy mà khẽ khàng ngồi xuống gần, đối diện với Giản Sơ Mạn. Người chầm chậm nghiêng đầu, đặt môi mình lên môi đứa trẻ.

Cảm giác này... cũng mềm quá rồi!

Cứ như vậy mà như mất hết lý trí. Y từng chút một cử động môi, cảm nhận thêm từng chút, từng chút một sự mềm mại trên đôi môi người kia...

Giản Sơ Mạn trong cơn mê man cũng như mất đi ý thức, một luồng điện như tê dại truyền vào người. Có cái gì đó nút lấy môi cô, mềm mềm lại liên tục, nó khiến cô hơi thở không đều nhưng không hề khó chịu ngược lại là một cảm giác rất thích. Cứ như vậy mà đáp lại sự si mê của người kia, cử động ở môi cũng trở nên nhẹ nhàng phối hợp.

Giản Sơ Mạn khẽ nâng mi lên, qua tầng sương mờ của đôi mắt, cô vậy mà lại thấy gương mặt của sư phụ áp sát lên mặt mình, thậm chí còn hôn cô. Nó khiến cô vừa rất thích, kích thích vô cùng nhưng lại mang để một nổi lo lắng vô hình...Sợ mình lại phạm thượng, trong mộng cũng dám mơ mảng tư tình thế này với sư phụ. Cùng càng sợ là mình chủ động, sẽ khiến người ghét bỏ.

Hạ Thất Phượng từ nãy đến giờ rất si mê, rất điên cuồng, rất hưởng thụ cảm giác kích thích mãnh liệt này nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa về nhắm mắt. Đôi mắt phượng mơ hồ lộ ra vẻ yêu nghiệt vô cùng, đã nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của người kia.

Tuy hai người đều có suy nghĩ sợ bị đối phương ghét bỏ, cũng có những suy nghĩ riêng nhưng tuyệt nhiên không tách rời môi nhau. Cứ như thăm dò cũng là thầm níu giữ, níu thêm một chút rồi lại một chút.



Đến cuối cùng, có lẻ Hạ Thất Phượng đã chịu hết nổi. Áp mặt đến gần hơn, y một tay đặt lên mặt lên má Giản Sơ Mạn, đôi mắt thâm tình mang đầy vẻ yêu vị mà nhìn cô. Không hơi sững người, không biết đáp lại như nào cho thỏa, nhưng đôi mắt đã tràn ngập sự vui vẻ.

Hạ Thất Phượng như đã đọc hiểu được tâm tình người liền không kiêng dè mà tiến đến...một tay từ má trượt xuống giữ lấy cằm người, một nhẹ nhàng luồng vào những sợi tóc đen mềm như mun giữ chặt lấy Giản Sơ Mạn trong thế khóa lọng. Một thế mà chắc chắn gương mặt và ngay cả đôi môi của Giản Sơ Mạn đều không thể lẫn tránh y.

Hạ Thất Phượng cứ thế mà điên cuồng hôn xuống, cử động mạnh bạo, liên tục mở rộng nuốt lấy. Như thể, y muốn hút hết tư vị mật ngọt trên đôi môi này, tham lam chỉ muốn độc chiếm người này là của riêng.

Giản Sơ Mạn thấy cảnh tượng này có chút kinh hồn bạc vía. Dù sao 17 năm rồi cũng có đâu lần nào hôn người khác, huống hồ là hôn điên dại như thế này... Nhưng khi nhìn vào mắt Hạ Thất Phượng cô như đưa được xua dịu. Đôi mắt như dỗ dành cô hãy yên tâm, không sao cả. Cứ thế cô cũng không còn sợ, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, lúc trước thẩm án cũng từng xảy ra rồi.

Cứ nghĩ vậy mà Giản Sơ Mạn cũng với hai tay ôm lấy cổ của sư phụ, như muốn hai người dính chặt vào nhau, một phút cũng không chia rời... Hai người cứ vậy lao vào điên cuồng. Thậm chí Hạ Thất Phượng còn hơi cúi người đỡ nhẹ cô nằm xuống sàn, vai áo hơi tụt ra. Cử động thô bạo của người khiến môi cô tê liệt ít nhiều. Đã không còn có thể bắt kịp nhưng cũng không muốn dừng lại. Nếu đã là mộng thì hãy thỏa mãn sự tham lam vô sỉ này tại nơi đây. Bởi vì biết bao lâu nữa mới có thể mơ lại giấc mộng đẹp, còn ở thực tại thì làm gì có thể làm được chuyện này với sư phụ. Hãy để bản thân tham lam một lần rồi tỉnh lại sẽ tạ lỗi với y sau.

Giản Sơ Mạn nghĩ thế, nước mắt cũng bất giác mà chảy ra. Cô không muốn buông bỏ, không muốn dừng lại. Nhưng trong lòng cô sư phụ cao quý như vậy. Cô như vầy là đang vấy bẩn người.

Nhìn thấy người kia khóc, bàn tay đặt dưới đầu đồ đệ của Hạ Thất Phượng nhẹ nhàng xoa xoa như vỗ về dịu ngọt. Nơi ở môi cứ thế rời nhau. Điều đó càng khiến trong lòng Giản Sơ Mạn có một cái đó hụt hẫng đau lòng, cô khóc ngày càng nhiều nhưng không dám lên tiếng, chỉ biết đầy tiếc nuối và buồn bã nhìn sư phụ. Đôi tay đang ôm lấy người cũng rụt lại giữ ở nơi lồng ngực, bàn tay này đã giữ lấy ái muội giữa cô và sư phụ. Lúc hôn, Giản Sơ Mạn không tự chủ được mà sờ loạn gáy cổ rồi đến lưng của y, đôi lúc hơi thở trở nên khó khăn cô còn cào cào khẽ lên người người để báo hiệu.... Con bé cứ thế mà đau lòng nhắm mắt lại, nước từ khóe mắt không ngừng trào ra. Vĩnh biệt một giấc mộng đẹp.

Bàn tay nơi đỉnh đầu Giản Sơ Mạn vẫn chưa rời đi, như tay khác đã không còn nằm ở nơi cằm nữa. Nó vuốt nhẹ tóc lại lướt nhẹ qua xương hàm mảnh mai.

Không quá lâu, có thứ gì đó mềm mềm ấm nóng chạm vào nơi mí mắt cô, từ mắt trái rồi đến mắt phải... Cô không dám chắc chắn nhưng cũng mơ hồ đoán ra... đó là môi của sư phụ. Cứ suy nghĩ mà cô lại không muốn tin, muốn mở mắt ra kiểm nghiệm. Thà đau một lần còn hơn không rõ ràng mà ôm ảo mộng.

Đập vào mắt cô là gương mặt người kí ngay sát mặt nhìn. Đôi mắt lại dịu dàng an ủi. Phần da đầu của Giản Sơ Mạn lần nữa tê dại. Vẫn chưa kịp hết bất ngờ đã thấy người lại cúi người.

Phần lưỡi nóng ẩm nhẹ nhàng liếm đi nước mắt giàn giụa trên mặt cô. Từ má rồi đề khóe mắt, vô cùng ân cần chiều chuộng. Giản Sơ Mạn ngỡ ngàng rất nhiều, nhưng người kia cũng không có ý sẽ dừng lại. Sau cùng người từ tốn đặt lên trán Giản Sơ Mạn một nụ hôn trước mắt cô.

" Vi sư làm ngươi sợ sao?" - Giọng Hạ Thất Phượng trầm ổn nói.

Giản Sơ Mạn có chút ngớ người nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Thất Phượng mà đáp: " Không có!... Con thật sự... rất thích!" - Cô vừa nói, đôi mắt vừa long lanh nhìn sư phụ.

Hạ Thất Phượng thật sự có tính chiếm hữu rất cao.

Y khẽ phì cười sau đó lại trìu mến mà hỏi: " Sẽ còn bạo hơn cả thế này... Còn muốn tiếp tục không?"

Giản Sơ Mạn đôi mắt long lanh nhìn sư phụ, không ngại ngần đáp: " Chỉ cần là sư phụ, con đều muốn!"

Sau câu nói đó, cực khoái thật đã đến rồi... .Hạ Thất Phượng đưa tay ra sau gáy cô, ép cô ngửa cái cổ trắng nõn thon thả ra. Y hít lấy hương thơm thảo mộc nhàn nhạt trên người Giản Sơ Mạn, ác bá mà hôn lên cổ vài nốt đỏ. Màu đỏ trên nền trắng càng làm nó thêm nổi bật, xinh đẹp phải biết.

Giản Sơ Mạn không chịu nổi mà rên lên mấy tiếng, tay choàng qua cổ Hạ Thất Phượng. Hai chân không an phận mà cong cong lên cạ cạ rồi quấn lấy vào hông của sư phụ. Y phục của cô cũng vì ma sát giữa hai người mà bị kéo ra ít nhiều. Một mảng sắc xuân đúng nghĩa.



Hạ Thất Phượng hôn từ cổ rồi lên tới cằm, sau đó dừng lại ở môi. Không nhanh không chậm lại điên cuồng hôn sâu khiến cho thần hồn tiểu đồ nhi điên đảo. Môi mềm va chạm kịch liệt rồi từ một khe hở nhỏ. Cái lưỡi thon dài đỏ hỏn của ai kia tiến vào miệng cô.... Hai đầu lưỡi gặp nhau như có chất xúc tác, quấn lấy nhau điên cuồng uốn lượn. Như thăm dò, như hút lấy mật ngọt, độc chiếm từ những phần riêng tư nhất. Cảm giác điện từ tê dại truyền lên nắp não. Nó khiến người ta lưu luyến không rời. Nước bọt từ khóe miệng hòa vào nhau, không nghề gớm ghiếc mà còn thoải mái đến lạ.

Chỉ đơn giản là hôn và chỉ hôn, nhưng sau những cái hôn sâu kéo dài nơi miệng điên dại đã mỏi rơi vào cũng không muốn xa nhau. Giản Sơ Mạn bị Hạ Thất Phượng hành hạ, hút lấy tinh hoa mà thần hồn mê man, không rõ thực mộng, chút lần tàn cuối cùng chỉ thể để mặc Hạ Thất Phượng muốn làm gì thì làm. Còn cô sẽ dâng hiến tất cả cho người.... hay nói là năm yên hưởng thụ.

Cơ thể cô đã như rã rời, tay chân bủn rủn yếu ớt níu lấy người Hạ Thất Phượng. Cuối y cũng đã lấy đủ thứ cần lấy, dịu dàng buông tha cho đôi môi bé nhỏ của tiểu nha đầu đang thở gấp dưới thân.

Nhưng không có nghĩa là dừng lại. Vị sư phụ kéo lấy gối nằm của Giản Sơ Mạn đang ở gần đó, gối cho nàng nằm. Tay nhẹ nhàng trượt xuống eo lưng. Tham lam mà chạm môi lên phần thịt mềm giữa hai xương quai xanh, tiếp đến là hai bầu ngực đã bị lộ ra ít phần. Sau đó là 3 nụ hôn thẳng dọc ở bụng. Lại tiếp tục tham lam nâng cao hai chân Giản Sơ Mạn trước mặt cô. Khiến tiểu đồ đệ không khỏi đỏ mặt, tim đập loạn. Y dùng ánh mắt yêu nghiệt nhìn cô, rồi dùng sống mũi cao cao cạ cạ vào phần đùi trong non mềm. Tiếp tục hôn lên nhiều vết đỏ tươi ái muội.

Nếu không phải nói thì sẽ nghĩ Hạ Thất Phượng cầm tinh chó. Y lại cắn Giản Sơ Mạn. Một cái cắn đau ở nơi đùi trong chân phải. Quả thật... Hạ Thất Phượng không làm gì quá đáng, chỉ là hôn lâu lâu lại cắn một cái, không thâm nhập vào những nơi tư mật. Khi chạm vào ngực hay đùi trong, môi luôn cách 8 tấc so với nơi nhạy cảm ấy.

Nhưng hình như Hạ Thất Phượng có một tính xấu, hay là đó là sở thích của y. Lúc nào hôn cũng sẽ cắn vào xương quai xanh của người ta ít nhất một cái. Lần trước cũng vậy....

Giản Sơ Mạn lúc này đã mệt lả lơi. Ngủ thiếp đi. Cả buổi chỉ có Sơ Mạn chịu khổ, cũng phải con bé làm sao đủ lực để gây thương tích trên người sư phụ được chứ. Cho nên cả người Hạ Thất Phượng lành lạnh như chưa có gì xảy ra. Xích dao trên người cứ đến gần Giản Sơ Mạn sẽ hết vì thuật này là con bé thi triển, nó sẽ không làm hại chủ.

Xác nhận đã lấy đủ phần hồn. Hạ Thất Phượng nhẹ nhàng chỉnh trang lại y phục cho cả y và cô, rồi sau đó đặt nhẹ Giản Sơ Mạn về đệm ngủ.

" Aiya!... Ngươi làm người ta đến mức mệt mỏi ngất đi!" - Xuân Thu xuất hiện trêu chọc nói.

" Người biết mà, muốn lấy lại không làm mạnh bạo sẽ không lôi phần hồn bị giam giữ quay lại." - Hạ Thất Phượng thờ ơ đáp, bản thân vẫn đang chăm chú đắp chăn cho Giản Sơ Mạn.

" Ta quên nói với ngươi! Ta cho ngươi linh lực một lần nên không cần bạo vậy đâu... Chỉ cần thơm má một cái là được rồi!" - Xuân Thu cười khoái chí nói.

-_-.........

" Bỏ đi bỏ đi! Giờ ngươi là linh thức. Ngày mai mấy vết đó cũng biến mất thôi. Mau! Chết đi!" - Xuân Thu vội lái qua chuyện khác mà nói.

" Ta chợt nhớ ra một chuyện!...." - Hạ Thất Phượng rất nhanh lấy lại vẻ nghiêm túc nói.

" Là chuyện gì?" - Xuân Thu thắc mắc hỏi.

" Nếu ở hai mạng cuối cùng, chết vì lý do gì cũng không thể thành công hồi sinh...Chỉ có hỏa táng!" - Hạ Thất Phượng nghiêm nghị nói.

" Đúng rồi! Sao ta lại quên chuyện này, phượng hoàng chính là vươn cánh vượt lên bùn lầy.... Nhưng mà hình như nó còn kèm theo một điều kiện khác thì phải...." - Xuân Thu suy nghĩ đôi chút rồi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.