Đau đớn, thống khổ từng hồi bị Hạ Thất Phượng giam giữ nơi cuốn họng. Kiểu người của y chính là như vậy, cho dù có là bi thống hay vui sướng cũng cắn răng chịu đựng, một lời cũng không thốt ra.
Trước hành động thất đức đó, hoàn toàn không còn một ai không hận ghét Lam Lan. Những lời nhục mạ, phỉ báng tuông ra không ngừng. Nhưng cô ta không quan tâm, vẫn hết sức tập trung làm hết phần việc của mình.
" Lam chưởng sự! Việc này mau dừng tay." - Một giọng bề trên kính cao vọng trọng vang lên đầy trời.
Vầng mây xuất hiện ánh vàng kim sáng chói, mây rẻ ra như sóng nước, hiện ra thân ảnh cao lớn của một đấng đế vương. Ông ta là thiên đế.
Tình thế này, đến thiên đế cũng ra mặt ngăn cản, còn có thể không dừng lại...
Tập trung cho Hỏa Kiếp Tiêu Hồn, linh lực dùng để cầm chân những người kia của Lam Lan dần mất tác dụng. Họ hùng hồn như muốn xông tới.
Lam Lan đã quá mệt mỏi khi phải liên tục điều khiển thứ linh lực quá đỗi to lớn... lại còn không thuộc về mình. Cô trở nên lo lắng, nhìn lên trời cao trong thoáng chốc sau đó nhìn về phía Hạ Thất Phượng. Khóe miệng đã chảy máu, ấn phượng hoàng trên trán cũng nhạt đi rất nhiều, sức hỏa cũng yếu.
Hạ Thất Phượng nhìn thấy điều đó. Bất giác nở một nụ cười, gương mặt dịu nhẹ khóe môi hơi cong, vừa như cười lại vừa như tuyệt vọng... Xem ra là thất bại rồi... mạng y vậy mà vãn rồi. Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919074/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.