Tháng bảy mưa to, giống như không ngừng lại, đã qua ba ngày.Rõ ràng là buổi chiều, sắc trời lại âm u giống như đêm tối.Lá cây hai bên sơn đạo bị mưa cọ rửa xanh biếc, cành hoa bị mưa to vô tình làm hỏng.Trận mưa vẫn chưa ngừng.Cơn gió ngày hè nhất thời trở nên lạnh lẽo, thậm chí có chút lãnh ý.Đường đất khô ráo đã ngấm đầy nước mưa, trở nên lầy lội không chịu nổi, một chiếc xe ngựa phi qua, vó ngựa đạptrên mặt đường đầy nước bùn, xéo nát những đóa hoa tươi mới rơi xuốngđất.Mưa…vẫn không ngừng rơi xuống.Đến cuối cùng…vẫn không có kỳ tích……Hắn rơi xuống nước,Nàng bị bắt.Mặc kệ nàng giãy dụa như thế nào, cầu xin như thế nào, chờ đợi như thế nào, cũng không có kỳ tích……Không ai tới cứu bọn họ……Ngay cả Viễn Hàm cũng không.Vu Thịnh Ưu nằm dựa vào vách xe, haitay của nàng bị trói quặt về sau lưng , một thân chật vật, vết thươngtrên vai cũng không có người băng bó, vài sợi tóc nhiễm máu dính trênmặt, nàng im lặng nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh làmcho người ta nghĩ nàng đã chết, chỉ có chính nàng biết, nàng chưa từngthanh tỉnh như vậyBa ngày nay, nàng hối hận vô số lần, vì sao ngay từ đầu nàng không kéo Viễn Tu cùng nhảy xuống sông, nếu vậy,cho dù chết, ít nhất cũng có thể chết cùng một chỗ.Ít nhất cũng có thể ôm nhau chìm xuống sông.Sẽ không giống như bây giờ……Bỏ lại một mình hắn, một mình dãy giụa trong nước sông lạnh như băng……Hắn sợ tịnh mịch, hắn sợ ở một mình, hắn sợ tối….Bên ngoài xe,tiếng sấm sét bỗng nhiên nổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632257/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.