Lão Thái y trước khi đi, nói với ThịnhƯu lời thấm thía:“Thiếu phu nhân, ngài dược lý tri thức thật ra khôngsai, châm pháp cũng đủ hỏa hầu, nhưng ngài trời sinh sắc nhược không thể phân rõ dược liệu, lão sinh khuyên ngài, vẫn là đừng mạo muội làm nghề y cho thỏa đáng.”“Ta…… Ta sắc nhược?” Vu Thịnh Ưu không thể tin được nhìn hắn.Lão Thái y gật đầu:“Thiếu phu nhân cũng không cần quá chú ý, bệnh trạng của ngài cũng không ảnh hưởng cuộc sống.”Vu Thịnh Ưu yên lặng nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, buồn bực, thương tâm, tuyệt vọng, nàng…… sắc nhược.Giấc mộng làm thần y của nàng như vậy tan biến sao! Thảo nào khi còn ởThánh Y sơn, trừ bỏ độc dược còn lại cái gì nàng cũng không biết, bởi vì độc dược chính là độc, nàng thêm nhiều là độc, thêm ít cũng là độc!Thảo nào phụ thân truyền cho nàng ngân châm di độc pháp, bởi vì bộ châmpháp giải độc này không cần dùng dược.Ô ô…… Giấc mộng làm thần y của nàng a!Vì sao tan biến nhanh như vậy a! Tan biến sao? Thật sự phải tan biến?Đương nhiên không? Cho dù sắc nhược nàng cũng muốn làm thần y, giấc mộng của nàng, giấc mộng vĩ đại của nàng — nhất định phải thực hiện!Mà lúc này, sau khi uống xong dược củalão Thái y, trên giường bệnh,Cung Viễn Tu chậm rãi mở to mắt, trong mắtmột tia thanh minh……Kỳ thật hắn thật sự thực đáng yêu.“Tu nhi.”“Đại ca.”“Đại ca.”“Ngươi tỉnh?” Đầu giường mọi người vây quanh đi lên.Cung phu nhân khẩn trương nhìn Cung Viễn Tu hỏi:“Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không a?”Cung Viễn Tu chậm rãi lắc lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632231/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.