Sở Tranh quỳ một chân xuống cho ngang tầm mắt với Phù Uyên, ra dấu cho y lại gần hơn. 
Phù Uyên: "..." 
Y có dự cảm kì kì. Đột nhiên hai má y xuất hiện cảm giác ấm áp, Sở Tranh từ lúc nào đã áp tay lên, còn nhéo nhéo như thể đang nhào bột. 
Sở Tranh: "Phạt Tiểu Uyên cho ta véo má ba ngày!!!" 
Phù Uyên: "..." 
Trên đời này còn có người như vị trước mắt này sao? 
"Tiểu Uyên, con không vui." - Sở Tranh khẳng định nói. Đoạn hắn nặn khóe môi Phù Uyên lên thành nụ cười nhân tạo: "Trẻ con thì đừng nên ủ dột nhiều quá, sẽ không tốt cho tinh thần đâu." 
Phù Uyên hơi giật mình, nghĩ đến Cố Trường An mình trông thấy ban nãy, bao nhiêu cảm xúc khó lòng đè nén, không nhịn được cười khổ thành tiếng. 
"Sư tôn, con có thể ở một mình được không?" Y muốn có không gian một mình suy nghĩ để bình tâm lại. 
Sở Tranh sầu không thể tả, nghĩ mãi cũng không ra tại sao Phù Uyên còn nhỏ mà đã sầu muộn như vậy. Chẳng lẽ tuổi thơ của y tệ hơn hắn nghĩ? Hắn thở dài, lại mỉm cười với Phù Uyên: "Chỉ một ngày thôi đó." 
"Vâng." 
"Ta vốn định dẫn con đi gặp sư tôn ta. Nhưng nghĩ lại con và sư tôn đều là kiểu người sáng chiều không hết sầu, gặp nhau nữa chắc ta cũng trầm cảm theo mất..." 
Phù Uyên im lặng nghe Sở Tranh nói, trong lòng cũng có một chút tò mò về cái vị sư tổ trong lời hắn. Sở Tranh nói nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900712/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.