Mơ thấy mình trượt chân xuống vực sâu, Phù Uyên giật mình tỉnh lại. Y ngạc nhiên khi thấy mình đã quay về căn phòng quen thuộc.
Một đạo đồng bưng một cái khay đặt bát cháo còn bốc hơi nóng đi vào phòng, ngó thấy Phù Uyên đã tỉnh liền nói: "Sư huynh tỉnh rồi ạ? Đây là cháo Sở chân nhân tự mình nấu, có bỏ thêm dược liệu bổ máu, sư huynh mau ăn đi cho nóng."
"Để trên bàn đi." - Phù Uyên theo thói quen đáp.
"Vâng." Đạo đồng nọ không dông dài, đặt cái khay lên bàn rồi quay người đi ra ngoài.
"Đợi đã!" - Phù Uyên gọi đối phương lại. "Cho ta hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"
"Sư huynh, hôm nay là ngày mười lăm." - Đạo đồng đáp.
Hôm đi tìm Sở Tranh là ngày mười bốn... Nói cách khác, Phù Uyên hôn mê chưa đến một ngày. Y thở phào nói với đạo đồng: "Cảm ơn. Ngươi có thể đi được rồi."
Có lẽ là vẫn bị ảnh hưởng sinh hoạt kiếp trước, Phù Uyên lại muốn ngủ thêm. Kết quả y vừa xoay người định nằm nghiêng thì vô tình đụng phải tay trái, đau điếng người.
"A!"
Phù Uyên tỉnh luôn. Y ngồi hẳn dậy, ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay trái của mình. Vết thương do đao cắt tối qua đã được băng lại gọn gàng. Một mùi thoang thoảng của thảo dược quẩn quanh, có lẽ là Sở Tranh đã bôi thuốc cho y. Chẳng biết là thân thể nhỏ tuổi mẫn cảm hay do vết thương nghiêm trọng, thế nhưng Phù Uyên thấy rất đau.
Cửa mở, Sở Tranh bước vào, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900686/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.