"Ngươi nói gì cơ? Chưa từng có bức tranh nào là của Trầm Uyên sao???"
"Đúng vậy. Vị đạo hữu này nhầm lẫn rồi chăng?
Phù Uyên không thể tin nổi nhìn các chủ Vân Tranh các, hỏi lại: "Các chủ, ngươi nhớ kĩ lại thử xem? Hơn hai mươi năm trước, tháng nào người này cũng đưa tranh tới mà?"
"Thật sự không có... Hay là ngươi tìm nhầm chỗ rồi?"
"Có lẽ ta nhầm thật, làm phiền các chủ rồi."
Phù Uyên thất tha thất thiểu rời khỏi Vân Tranh các.
Vân Tranh các là nơi trao đổi vật phẩm lớn nhất Tây cảnh, từ vật phàm đến thần khí đều có cả. Kiếp trước Phù Uyên rất yêu thích vẽ tranh, bức họa nào y cũng đều tâm đắc cả. Mấy năm bên cạnh Cố Trường An, khi Cố Trường An đi xa, Phù Uyên đều nhờ hắn đem tranh của mình đi Vân Tranh các. Cố Trường An lần nào trở về cũng đưa Phù Uyên một trăm linh thạch thượng phẩm, bảo rằng các chủ Vân Tranh các rất thích tranh của y. Thế mà khi y tới hỏi Vân Tranh các lại chẳng có gì. Vậy thì những bức họa ấy đã đi đâu?
Một lần nữa, Cố Trường An lại khiến Phù Uyên thất vọng đến tột độ. Những chân tình mà y đã dùng cả một đời để đổi lấy chẳng hề được đối phương trân trọng. Ánh sáng mà y yêu thương lại đột nhiên biến thành bóng tối, khiến cho y vô cùng đau đớn.
Nói không còn yêu, là lừa dối. Nhưng y hận hắn, vô cùng hận.
Bên ngoài trời đang mưa, Phù Uyên đang khóc. Ô đỏ che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900684/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.