Lúc Tư Vu quay về Tĩnh Giang cung thì trời đã tối hẳn.
Một con mèo vàng bự chảng lao vào lòng Tư Vu, mặc cho y ghét bỏ nó vẫn cứ bám víu lấy y không buông tới khi nào y chịu ôm mèo đi vào thì thôi.
Y thấy tiểu cô nương hồng y Miên Tích gật gù ở bàn trà trong sân viện, không khỏi thở dài. Con mèo vàng trong ngực Tư Vu đột nhiên kêu meo meo, khiến Miên Tích tỉnh táo trong chốc lát. Thấy Tư Vu, nàng cười tươi đến híp cả hai mắt lại.
"Vu ca đi đâu giờ này mới về?" Miên Tích hỏi.
Tư Vu không trả lời nàng mà lại nói: "Buổi tối trời lạnh, nàng mau về phòng đi."
Miên Tích bĩu môi: "Lạnh gì chứ... Tiên tu mà còn sợ lạnh sao!"
Tư Vu bất đắc dĩ lắm. Y đi tới ngồi bên cạnh Miên Tích, khẽ nghiêng người đưa tay sửa sang mấy lọn tóc mai tán loạn trên trán nàng. Con mèo vàng không bám y nữa, rất biết điều nhảy ra rồi chạy mất tăm.
"Tiểu Tích..."
"Suỵt! Ta biết huynh đang rất mệt mỏi, có đúng không?"
"Ta..."
Miên Tích nhào vào lòng Tư Vu, ôm chặt y, rồi nàng dịu dàng bảo: "Không sao hết, huynh đừng lo nghĩ nhiều nữa. Tối nay Bắc Minh thành có nhạc phường đến từ Tây Vực, huynh dẫn ta đi xem nhé?"
"Được, nàng thích là được." Ánh mắt Tư Vu lấp lánh ý cười.
...
"Nhìn kìa, đó là một cầm sư!"
Phù Uyên dõi theo hướng Sở Tranh nhìn qua, thấy Nguyệt Giang lâu bên kia sông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900644/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.