Phù Uyên dừng bước chân. Dù đứng trong mưa, y cũng không hề bị ướt vì đã có kết giới quanh thân. Y không để lộ biểu tình kinh ngạc hay nghi ngờ, chỉ dùng ánh mắt đánh giá nhìn nam nhân nọ.
Đối phương vẫn đeo mặt nạ như trước, tuy nói với Phù Uyên nhưng ánh mắt vẫn dõi theo phía Tư Vu và Miên Tích bên kia.
"Ngươi là ai?"
Phù Uyên hỏi xong cảm thấy mình hỏi ngu, ai đời người ta lại muốn nói cho y biết dễ thế chứ?
Nhưng đối phương lại thản nhiên đáp: "Phù Tự."
Chỉ là trùng họ thôi mà - Phù Uyên nghĩ.
Phù Tự vẫn nói tiếp: "Chuyện hôm qua chỉ là cảnh cáo. Nếu ngươi còn dám đụng đến Tư Vu một lần nữa, dù cho có chung huyết thống Phù gia ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu."
Phù Uyên có hơi bực mình, y thầm nghĩ: "Nhận người thân cơ đấy? Lại còn Tư Vu, y không gây sự với ta thì hà cớ gì ta phải đánh với y?"
Nhưng Phù Uyên không muốn đôi co với con người kì lạ này - hoặc giả như hắn ta là thần hoặc quỷ cũng chưa biết chừng, bèn nhanh chóng đi khỏi nơi này.
Cũng không lâu lắm để Phù Uyên trở lại núi Minh Ưu. Y vừa mới bước vào sân trước sau cổng đã bị bất ngờ bị ôm chầm lấy từ phía sau.
"Sư tôn..."
Sở Tranh ôm y dưới mưa, nặng lòng nói: "Uyên nhi, tại sao... Tại sao ngươi lại trốn tránh ta?"
"Sư tôn uống rượu sao?" Phù Uyên nhăn mày: "Nơi này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900642/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.