Trong lòng ta kinh hãi, nhưng vẻ mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Vị đại nhân này, ngài đừng đùa nữa."
"... Sao thế."
Khóe miệng hắn ta nở một nụ cười kỳ quái, xoa xoa chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngà voi trên ngón cái: "Là chê ít tiền sao?"
Ta không nói gì, chỉ rất đề phòng nhìn chằm chằm hắn ta.
Vẻ mặt nam nhân đang cười, nhưng trong mắt lại toàn vẻ lạnh lùng.
Hắn ta... có vẻ không phải đang đùa với ta.
Vậy, người này là kẻ thù của Hoắc Phất Quang sao?
Ta nên trả lời hắn ta thế nào?
Hắn ta trông có vẻ không dễ đối phó, nếu ta từ chối hắn ta, sẽ có hậu quả gì?
Trong lòng ta thoáng chốc lướt qua vô số ý nghĩ, lén siết chặt con d.a.o nhỏ trong tay.
Lúc không khí đang căng thẳng, ta chợt nghe thấy phía sau vọng lại một giọng nói trong trẻo.
"Hoàn Vương."
Hoắc Phất Quang không biết từ lúc nào đã bước ra, hắn tựa vào cửa, đang đứng phía xa xa nhìn nam nhân kia, giọng điệu rất lạnh: "Nương tử của ta nhút nhát, ngươi đừng dọa nàng ấy."
Ta sững người.
Hoắc Phất Quang và nam nhân này, là người quen cũ?
Khoảnh khắc tiếp theo, ta nghe thấy nam nhân bên cạnh ha hả cười lớn.
"Tử Từ, nương tử nhặt được của ngươi quả thật khác người Vừa rồi khi ta bảo nàng ấy g.i.ế.c ngươi, nàng ấy nắm chặt con d.a.o trong tay, suýt nữa đã liều mạng với ta!"
Nghe câu này, khóe mắt đuôi mày Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-dao-phu-khong-lay-duoc-chong-ngon-/3739840/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.