“Hoàng thượng, không xong rồi, cháy!” Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một tiếng lỗi nặng một tiếng, một lần cấp qua một lần.
“Cháy liền phái cấm vệ quân hỗ trợ dập lửa, chuyện này bản thân ngươi cũng có thể tự xử lý đi.” Hoàng đế không hờn giận nói. Làm cái gì mà lấy chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền hắn, không biết hắn đang vội sao? Cũng còn chưa đến miệng đây!
“Hoàng thượng, là ngự thư phòng…” Thuận công công thanh âm cuống quít lần thứ hai vang lên.
“Phái người đi.”
“Hoàng thượng, còn có ngự hoa viên…”
“Tăng số lượng người qua đó.”
“Hoàng thượng, còn có chỗ ở của hoàng hậu nương nương…”
“Cái gì?”
Càng nghe càng không đúng, nhiều chỗ cháy như vậy rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa, là ai to gan như vậy, dám ở dưới chân thiên tử động thổ.
Hoàng đế từ trên giường vội vàng đứng dậy, buông mành sau bên giường xuống liền bảo Thuận công công tiến vào.
“Tiểu Thuận tử, giúp trẫm mặc quần áo trước.”
“Dạ.”
Thuận công công cẩn thận giúp hoàng đế mặc triều phục giản tiện xong liền lui sang một bên, tĩnh hậu chỉ thị.
“Ngươi ở lại đây trông trừng thất hoàng tử, ngàn vạn lần đừng cho những người khác tiến vào. Nếu có nửa điểm sai sót, trẩm hỏi tội ngươi.” Phân phó xong hoàng đế lập tức đi ra khỏi cửa cùng thống lĩnh cấm vệ quân đi dò xét tình hình tai nạn.
Hoàng thượng thật đúng là… Ai, nhi tử của mình cũng ra tay được. Tuy nói hắn già,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhu-xuan-phong/3303899/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.