(27)
Ái Nhĩ gỡ tay Thuần Khanh đang ôm hông mình ra, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn vừa xoay người đối diện với hắn, liền vội treo một bộ mặt nhu hòa đến ngây thơ, ánh mắt trong veo như mặt nước mùa thu kia khẽ chớp chớp vài cái, cô nhoẻn miệng cười.
“Tất nhiên là như vậy rồi, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Cho đến khi Hoắc thuần Khanh anh nhận lấy cái giá thật đắc bởi việc làm tàn nhẫn của chính mình, cho đến khi anh mất hết tất cả, thân bại danh liệt, đến đường lui cũng không có, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh anh, chiếu cố anh thật tốt.
Cho đến ngày đó, đứng ở thật gần anh, nhìn anh từ trên cao ngã xuống, cho anh biết thế nào là thống khổ tột cùng.
Như thế, tôi mới đủ thỏa mãn mà rời đi!
Sắc mặt thuần Khanh hòa hoãn lại đôi chút, như được sự kiên định của Ái nhĩ làm cho an tâm, liền vội giúp Ái Nhĩ mở cổng nhà, sau đó từ ngoài cổng đứng nhìn Ái Nhĩ đi vào trong mới nhẹ nhõm mà rời đi.
Ái Nhĩ lên phòng, lúc đi ngang qua phòng của Trịnh Minh Hạo liền nhìn thấy của phòng vẫn đóng chặt, thư phòng ở góc phía Đông cũng tối om, liền biết Trịnh Minh Hạo vẫn còn bận việc công ty, chưa thể về nhà ngay lúc này.
Ái Nhĩ cẩn thận khóa cửa phòng mình, sau đó đi đến ngăn tủ, dựa vào trí nhớ mơ hồ của Trịnh Ái Nhĩ, liền lấy ra một chiếc laptop mới toanh để lên bàn. Cô ngồi xuống, nhanh tay khởi động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhi-tong-tai-nghien-sung-vo/2783863/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.