(27)
“Cái gì, cô ấy mất rồi?”
Lưu Vũ kinh ngạc thốt lên, nhìn thấy ánh mắt bi thương của Tần Dụ, cánh tay anh khẽ vỗ vỗ vai y, thở dài.
“Tần Dụ, cậu…”
Lời nói bên môi thoáng ngập ngừng, anh cũng không biết bây giờ nên nói với Tần Dụ những gì, an ủi hắn sao? Hay là khuyên hắn buông bỏ? Lưu Vũ lắc đầu, anh hiểu rất rõ con người của Tần Dụ, lại càng hiểu được chấp nhất mà y dành cho Tiểu Ái kia sâu đậm đến mức nào. Loại tình cảm ấy, đến thời gian hơn năm năm khi y nằm thoi thóp trên giường bệnh mà vẫn không hề lung lay lấy một lần, huống chi là chỉ với một câu an ủi không có tác dụng của anh, y cũng chẳng thể nào nguôi ngoai ngay được.
“Lưu Vũ, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, chỉ là tôi cảm thấy việc mình cố gắng bấy lâu nay đã là một kì tích rồi, tôi đã không còn sức lực để kiên trì nữa.”
Tần Dục nói, bàn tay khẽ vuốt ve bắp chân sắp teo lại của mình, rơi vào trầm mặc.
Năm năm trước, trong một lần đi leo núi Kim Sơn, y cùng Tiểu Ái đã bị đối thủ cạnh tranh của Tần Chính bắt cóc, điều kiện bọn họ muốn một khoảng tiền chuộc kếch xù, cùng dự án khai thác mảnh đất phía đông thành phố S, chỉ tiếc rằng tiền còn chưa chuyển đến, Tần Dụ cùng Tiểu Ái đã trốn thoát. Trong lúc chạy xuống núi, vì trời mưa nên đường trở nên lầy lội, Tần Dụ cõng Tiểu Ái trên lưng, không may liền trượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhi-tong-tai-nghien-sung-vo/2783860/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.