Bánh xe dừng lại trước một quán cơm, Trịnh Phi giúp ta cởi đai an toàn, kéo ta đi vào. Bên trong mùi thơm của thịt xông khói xông lên mũi, một cỗ buồn nôn từ dưới bụng truyền đến, ta nhịn không được ôm lấy miệng, thẳng ra ngoài bắt lấy một gốc cây, liều mạng nôn mửa.
Dạo ngày nay ít có đụng đến thức ăn, nôn ra đều là mật đắng, khó chịu vô cùng.
"Ta vào hỏi chủ quán có phô mai hay không, ngươi ráng một chút." Vỗ vai ta, Trịnh Phi liền chạy vào thương lượng với chủ quán, một phút sau mới đi ra.
" Đến, ngậm vào sẽ ổn."
Nghe lời hắn ngậm vào miếng phô mai, quả nhiên không còn cảm thấy buồn nôn nữa, ta một bên cảm kích nhìn hắn, khách sáo nói.
"Thực sự cảm ơn ngươi."
Trịnh Phi không để tâm đến, ôm lấy vai ta kéo vào quán, kỳ thực ngậm miếng phô mai kia xong, hiện tại mới cảm thấy đói bụng như thế nào, hai mắt vô thức nhìn con gà luộc trên thanh menu, theo bản năng nuốt nước miếng. Trịnh Phi đứng bên cạnh nhìn ta bật cười, đẩy ta ngồi xuống ghế.
"Ngươi bao lâu chưa ăn rồi, như thế nào nhìn thất thần vậy?"
"Ta... ta không có." Lại xấu hổ cúi đầu, không hay rằng hắn ở đối diện đang lén lút mỉm cười.
"Lão bản... cho hai suất thịt xông khói, một tô canh gà với một đĩa lòng cật."
"Hảo."
Trịnh Phi gọi món xong, ánh mắt hướng đến bụng ta nói.
"Ngươi đang mang thai, uống canh gà mới tốt cho hài tử."
"Cảm ơn. Thực sự... ta chỉ thắc mắc vì cái gì ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhan-dich-dai-vo-tinh/1097592/chuong-21.html