Không biết qua bao lâu, thân ảnh ta lạc lõng giữa con phố rộng lớn, trên người vẫn còn khoác áo khoác của Trịnh Phi, nhiều lần nghĩ muốn trả cho hắn, lại không có biện pháp. Cứ ấp ủ trong người, ngay cả mùi hương của hắn, cơ hồ đều bao phủ cả thân thể ta, nam tính, dịu dàng, giống như buổi đêm ngày đó, bàn tay hắn vuốt ve mái tóc ta, ôm lấy ta, một đời của ta, đó là lần đầu tiên.
Con đường dài phía trước, trong vô thức bước đi, nhận ra trước mắt là công viên trung tâm thành phố, nghĩ một lúc, vẫn là len lỏi bước vào. Ở hàng ghế quen thuộc ngồi xuống, bờ mông lạnh ê buốt, mà ngày đó, căn bản đối ta thực tình ấm áp.
Bàn tay xoa lấy bụng, nghĩ xem, hài tử của ta sau khi sinh ra sẽ như thế nào, người ta thường nói, đứa bé luôn mang theo một nửa gen tựa như phụ thân và mẫu thân của nó. Nói hài tử trưởng thành sẽ anh tuấn như Chính Kỳ, nhưng lại nhu nhược yếu đuối như ta, căn bản sẽ không phải chịu nhiều khốn khổ như ta đi? Bất quá, nếu như hài tử mạnh mẽ cường tráng như hắn, chỉ e rằng đứa bé giống như ta, không xinh đẹp, không ưa nhìn, như vậy không phải càng bất đồng hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, hài tử thế nào nguyên lai tất thảy đều do ta, Chính Kỳ nói không sai, ta chỉ là người mẹ tồi tệ vô dụng, cái gì cũng không biết, cũng không suy nghĩ.
Nhưng là, ánh mắt của hắn, lời nói của hắn, đối ta có bao nhiêu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhan-dich-dai-vo-tinh/1097591/chuong-20.html